Kiếm quang vỡ tan, thoáng chốc, một bóng người liên tục lùi lại.
Chính là An Mộc Cẩn, khoảnh khắc y dừng lại, một thanh kiếm đã ở ngay trước trán y.
An Mộc Cẩn khó tin nhìn Diệp Quân gần ngay trước mắt: “Diệp huynh, huynh…”
Lúc này trong lòng y thực sự vô cùng chấn động, y biết người đàn ông trước mắt rất mạnh, thậm chí đã đoán được kẻ đột nhập ví ẩn lúc trước chính là người đàn ông này, nhưng y không ngờ hắn lại mạnh đến mức này.
Thực sự mạnh tới khó tin.
Diệp Quân mỉm cười thu kiếm lại: “Có còn hứng thú luyện kiếm với ta nữa không?”
An Mộc Cẩn nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp huynh, rốt cuộc huynh là ai?”
Đương nhiên y hiểu Diệp huynh trước mắt này không phải người bình thường, thành tựu kiếm đạo này có lẽ cả Kiếm Tông chỉ vài người có thể so sánh được.
Diệp Quân cười: “Huynh không cần nghĩ nhiều, ta không phải người xấu, chỉ là một kiếm tu thôi”.
Trong mắt An Mộc Cẩn hiện lên vẻ phức tạp: “Diệp huynh, hai kiếm vừa nãy của huynh, kiếm nào cũng đơn giản cực kỳ, mang theo ý nghĩ đại đạo chí giản trong truyền thuyết…”
“Đại đạo chí giản?”
Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Ta vẫn chưa đến mức đó”.
Không phải hắn tự hạ mình.
Đại đạo chí giản trong lòng hắn, ngoài mấy vị kiếm tu trong nhà ra, ít nhất cũng phải kiếm tu cấp bậc như Phục Võ và Diệp Tu Nhiên mới được tính, không chỉ thực lực mà còn cả thái độ của họ về kiếm đạo.
Mà hắn… tự hỏi chính mình, mấy năm nay hắn học mỗi nơi một ít, thực sự hơi phức tạp, hơn nữa trong tâm cảnh, gọi người và không gọi người cũng liên tục lặp lại, thực sự không được coi là thuần khiết, đại đạo chí giản.
Khoảng thời gian này, bên ngoài không còn đánh đấu giết chóc, không còn vĩnh viễn, cũng không còn kẻ thù mạnh không bao giờ có thể đánh bại được nữa...
Cảm giác này thực sự rất tuyệt.
Đồng thời hắn cũng có thể thật sự bình tĩnh lại, suy ngẫm về bản thân trước đây.
Trước đây hắn làm không tốt không có vấn đề gì, tuổi trẻ có ai không ngốc vài lần?
Bây giờ làm tốt là được rồi.
Lúc này An Mộc Cẩn đột nhiên cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân: “Diệp huynh, ta muốn đi theo huynh học kiếm”.
Y biết hôm nay mình đã gặp được cao nhân rồi.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn An Mộc Cẩn, cười đáp: “Được”.
An Mộc Cẩn do dự một chút rồi nói: “Diệp huynh, ta hơi tò mò vì sao huynh lại đồng ý giúp ta?”
Diệp Quân cười: “Hai lý do, một là huynh rất tốt, vũ trụ Quan Huyên nên có thêm những người chính trực như huynh”.
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân: “Huynh hy vọng vũ trụ Quan Huyên có thêm những người như ta ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
An Mộc Cẩn hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân đáp: “Thêm những người chính trực như huynh, vũ trụ Quan Huyên sẽ trở nên tốt hơn, phải không?”
An Mộc Cẩn lập tức trở nên kính cẩn, Diệp huynh này quả là vĩ đại!
An Mộc Cẩn lại hỏi: “Lý do thứ hai là gì?”
Diệp Quân cười: “Ta đã từng được người của nhà họ An giúp đỡ, bây giờ ta giúp huynh… coi như là có qua có lại!”