Diệp Quân sầm mặt: “Tiền bối, hai tin này đều là tin xấu, nghe tin nào trước có ý nghĩa gì với ta không?”
Ông lão áo trắng trầm giọng nói: “Ta nghe được rằng bây giờ chủ nhân Bút Đại Đạo đã liên kết với vài thần”.
Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Đế Chủ có thể phong ấn họ, đúng chứ?”
Ông lão áo trắng nói: “Trước kia thì có thể, nhưng bây giờ… đây là tin xấu thứ hai mà ta nói”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, nếu những vị thần đó bị phong ấn thật ra cũng không đáng sợ như vậy, nhưng nếu không bị phong ấn… những kẻ này đều là những tồn tại đáng sợ trên cả cảnh giới gần mười phần Chân.
Có đánh cũng không thắng.
Hoàn toàn không có khả năng thắng.
Ông lão áo trắng nói: “Công tử, xin hãy cất hết bảo vật ở nơi này đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn các Đế khí và Tiên khí xung quanh, đây đều là củ khoai bỏng tay.
Diệp Quân bật cười, có được lợi thì phải trả giá, thế gian này nào có chuyện tốt gì được cho không đâu?
Hắn vung tay lên, cất hết tất cả đồ vật ở đó vào.
Một lát là xong.
Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Bắt đầu từ lúc này nước Cổ Thần sẽ toàn lực hỗ trợ ta, đúng không?”
Ông lão áo trắng gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Chúng ta còn chiêu đặc biệt nào nữa không?”
Ông lão áo trắng lặng thinh.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ: “Tiền bối, lẽ nào chỉ một mình ta sao?”
Ông lão áo trắng cười nói: “Ta muốn nói, vừa rồi ta quên nói một chuyện, thật ra vẫn còn một tin xấu nữa”.
Diệp Quân: “…”
Ánh mắt ông lão áo trắng hiện lên vẻ lo lắng: “Công tử, thật ra cho dù không có chủ nhân Bút Đại Đạo, phong ấn của các vị thần đó cũng sẽ được giải…”
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão áo trắng: “Đế chủ không chống đỡ được à?”
Ông lão áo trắng gật đầu: “Năm đó một mình Đế chủ tự chống lại các vị thần, mặc dù cuối cùng cô ấy đã đánh bại và phong ấn họ bằng thần khí siêu cấp đó… nhưng bản thân cô ấy cũng bị thương nặng, hơn nữa…”
Nói đến đây, ông ta không nói tiếp nữa.
Diệp Quân hơi đau đầu, không đúng là “đau trứng”.
Cực kỳ đau.
Ông lão áo trắng lại nói: “Công tử, bây giờ vẫn còn chút thời gian, cậu phải quý trọng chút thời gian này, chúng ta đến Cổ Thần Khư đi”.
Nói rồi cơ thể hai người bỗng trở nên hư ảo.
Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đến một thế giới màu xám, xung quanh có rất nhiều tấm bia đá chọc trời sừng sững.
Diệp Quân thấy linh khí ở đây cực kỳ dồi dào, không chỉ thế, nó còn khác hẳn với linh khí ở thế giới bên ngoài.
Ông lão áo trắng nói: “Công tử, nơi này là thánh địa tu luyện của nước Cổ Thần bọn ta, mỗi cột đá chọc trời ở đây đều tượng trưng cho một Đại Đạo. Tất nhiên kiếm đạo của công tử đã được đã được thành lập, hơn nữa hai loại kiếm đạo đều là kiếm đạo cực kỳ mạnh trên thế gian, thế nên không cần đi đến bất kỳ loại nào trong đó nhưng cũng có thể học hỏi từ nó, hoàn thiện kiếm đạo của mình”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng có ý này”.
Kiếm đạo Trật Tự của hắn chỉ cần có đủ sức mạnh tín ngưỡng thì trở thành sự tồn tại vô địch, nếu không có sức mạnh tín ngưỡng thì uy lực sẽ có hạn.
Thế nên hắn thật sự rất cần hoàn thiện kiếm đạo vô địch.