Hắn xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian vay đến trước mặt Tịch Huyền, cô ấy hơi khó hiểu: “Diệp viện trưởng có ý gì vậy ạ?”
Diệp Quân cười khẽ: “Đây là thứ Thiên nữ tiền bối nhờ ta đưa cho Tịch Huyền cô nương”.
Thiên nữ!
Tịch Huyền nhìn một pho tượng cách đó không xa, thảng thốt hỏi: “Sư phụ?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, nhưng không nhận lấy chiếc nhẫn không gian ấy.
Diệp Quân nói: “Tịch Huyền cô nương, hẹn gặp lại sau”.
Nói xong hắn bước ra ngoài.
Mà ngay khi Diệp Quân chuẩn bị bước ra khỏi đại điện thì giọng của Tịch Huyền chợt vang lên từ phía sau: “Diệp viện trưởng”.
Diệp Quân quay đầu lại, Tịch Huyền nhìn hắn: “Chúng ta thật sự đã từng quen ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Tịch Huyền lại hỏi: “Bạn bè sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ là hơn thế nữa”.
Tịch Huyền sững sờ.
Diệp Quân mỉm cười: “Tịch Huyền cô nương, sau này có thời gian ta sẽ đến thăm cô”.
Nói xong hắn quay người rời đi.
Trong đại điện, Tịch Huyền im lặng một lúc rồi cầm nhẫn không gian lên, trong nhẫn không gian có một luồng kiếm quang lặng lẽ lóe lên.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân đi xa, cho đến khi hắn biến mất ở cuối tinh không, cô ấy vẫn nhìn theo…
Tiểu Ngư Nhi giật mình hỏi: “Tịch Huyền tỷ tỷ, sao, sao tỷ lại khóc?”
Tịch Huyền dời mắt, xoa đầu Tiểu Ngư Nhi, cười nhẹ đáp: “Hôm nay gió hơi lớn, cát bay vào mắt ta…”
…
Sau khi rời khỏi U Minh Điện, Diệp Quân đến một vùng tinh không hắn bước đi thật chậm.
Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Chuyện nhà về cơ bản đã giải quyết xong rồi, bây giờ ngươi có dự định gì?”
Nó rất tò mò về việc đi ngược lại mà Diệp Quân nói lúc trước.
Diệp Quân chỉ cười, không đáp.
Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Tên nhóc này, ngươi đang chơi trò bí ẩn với Tháp gia ta đấy à?”
Diệp Quân bật cười: “Tháp gia, lần này ta quyết định chủ động tấn công”.
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân đang định nói thì lúc này một cô gái đột nhiên bước ra, chính là Nạp Lan Ca.
Diệp Quân mau chóng bước đến, hắn cầm tay Nạp Lan Ca, cười hỏi: “Sao muội lại đến đây?”
Nạp Lan Ca nhẹ nhàng hỏi: “Huynh sắp đi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Sắp rồi”.
Hắn biết có lẽ không bao lâu nữa nền văn minh Phệ Giả gì đó sẽ tới trả thù.
Mà lần này hắn không định ngồi im chờ chết nữa, phải đổi cách khác để ứng phó.
Không thể làm đệ đệ được nữa.
Nạp Lan Ca gật đầu, vẻ mặt ảm đạm, không nói gì, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Diệp Quân đột nhiên cúi người uống, áp tai vào bụng Nạp Lan Ca, một lúc sau hắn bật cười: “Bé con đang đá vào bụng muội này”.
Nạp Lan Ca nhoẻn miệng cười, xinh đẹp quyến rũ.