Thế là Diệp Quân cũng ngậm miệng.
Hai người mặc cho người bí ẩn kia tiếp tục cướp đoạt linh khí.
Diệp Quân là không thể ra tay, còn chủ nhân bút Đại Đạo là vì đang đề phòng hắn, vì ông ta vẫn xem Diệp Quân là kẻ địch chủ yếu.
Người bí ẩn thấy cả hai đứng im như phỗng thì bật cười: “Ta từng nghe chủ nhân bút Đại Đạo là kỳ nhân bậc nhất thế gian, không chỉ khống chế đạo pháp mà còn cai quản Đại Đạo bên ngoài. Hôm nay gặp mặt, nào ngờ chỉ là một tên lừa bịp, thất vọng vô cùng”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói lời nào.
Người bí ẩn mặc kệ ông ta: “Nhưng thôi, người trên đời hầu hết đều là hạng mua danh trục lợi mà. Ngươi đi đi”.
Đi?
Diệp Quân dại cả người.
Vãi ò!
Thằng cha này nói cái qué gì đấy?
Muốn thả chủ nhân bút Đại Đạo đi là thế nào?
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng sửng sốt nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều mà xoay người. Đúng lúc đó, người bí ẩn lại hỏi: “Có biết vì sao ta thả ngươi không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục bước đi, người bí ẩn nói: “Vì ngươi không xứng”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại.
Người bí ẩn cười rộ lên: “Quả thật không xứng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đối mặt gã, cười nói: “Xem ra ta đã cho mi đủ thể diện rồi”.
Thân thể ông ta bốc cháy.
Uỳnh!
Khí tức hùng hậu hội tụ lại từ bốn phương.
Đốt cháy cả đạo và pháp.
Diệp Quân nheo mắt, nhận ra lão chó già này đang chuẩn bị liều mạng thật.
Đạo pháp của chủ nhân bút Đại Đạo vốn không thuộc về thế giới này, nên một khi thiêu đốt thì đạo pháp của thế giới này lại chịu không nổi, toàn bộ trật tự bắt đầu tan vỡ thành từng mở. Những ngọn lửa đạo pháp ùa tới như thủy triều.
Nụ cười đọng lại trên mặt người bí ẩn.
Chủ nhân bút Đại Đạo gằn giọng: “Đập gã ra bã cho ta!"
Rồi hóa thành một ngọn lửa sáng rực vụt tới.
Đúng là liều mạng!
Ông ta vốn định giữ chiêu này lại để đối phó Diệp Quân. Ai mà biết thằng ranh con ấy còn giấu cái gì trong tay chứ?
Nhưng bây giờ thì ông ta bất chấp.
Pha này không đánh cho hả giận thì cả đời ăn ngủ không yên.
Con mẹ nó cho mày xem thường tao này!
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo đã ra tay, Diệp Quân lập tức tranh thủ.
Phải trị thương.
Mau lên.
Có thần liên trong người, hắn chỉ cần tập trung là có thể khôi phục nhanh chóng.
Thiên Liên chạy đến, đặt hai đóa thần liên cạnh ngực Diệp Quân.
Hai đóa sen cuối cùng của nhà họ Thiên.
Thuộc quyền sở hữu của cô ta với tư cách là người thừa kế chức tộc trưởng, cho dù bị thương nặng cũng không đem ra dùng.
Nhờ có chúng mà thần hồn của Diệp Quân mới được chữa trị nhanh chóng.