Sáu người đều là cường giả cảnh giới Khai Đạo.
Cường giả đỉnh cấp Thập Điện Ác Đạo đều tụ lại đây.
Việt Tôn cũng nhìn thấy Diệp Quân, khi thấy Diệp Quân đã là cường giả thần tính chín phần, sắc mặt ông ta cũng thay đổi, cảm thấy kinh ngạc.
Mẹ kiếp!
Tên này tăng cấp nhanh thế à?
Bất thường quá.
Sắc mặt Việt Tôn sầm lại.
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, tại sao họ không ra tay?”
Hoàng Đế Đại Chu nói: “Chắc là đang đợi ai đó”.
Diệp Quân híp mắt: “Còn có người mạnh hơn”.
Hoàng Đế Đại Chu gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Có lẽ sẽ sớm thôi”.
Diệp Quân đang muốn nói gì, lúc này thời không ở đằng xa bỗng rung lên, ngay sau đó thời không nổ tung, một người đàn ông trung niên mặc áo đen chậm rãi bước ra.
Người đàn ông trung niên này vừa bước ra, thời không cả trời đất sục sôi, sau đó tan ra từng chút.
Mọi người đều biến sắc.
Thập điện chủ.
Đám người Việt Tôn cung kính chào: “Chào Thập điện chủ”.
Hoàng Đế Đại Chu bên cạnh Diệp Quân nhìn chằm chằm Thập điện chủ, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: “Thực lực của người này có lẽ còn cao hơn Cơ Tiểu Kiếm”.
Diệp Quân nhìn Thập điện chủ, phải nói là hắn vẫn đánh giá thấp Ác Đạo Minh.
Cường giả nhiều thật.
Thập điện chủ chậm rãi bước đến cách trước mặt mấy người Diệp Quân cả trăm trượng, ánh mắt ông ta nhìn sang Diệp Quân, cười nói: “Nghe nói đằng sau ngươi có một kiếm tiên nữ váy trắng, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thập điện chủ mỉm cười: “Thứ cho ta nói thẳng, các ngươi không một ai là đối thủ một quyền của ta, thế nên chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi gọi người đến đi, thế nào?”
Diệp Quân im lặng.
Thập điện chủ cười nói: “Nghe nói bà ta giết người chưa bao giờ cần dùng đến đòn tấn công thứ hai, đáng tiếc ta sẽ tiễn bà ta đến thế giới bên kia. Ngươi mau gọi bà ta ra, ta thật sự không chờ được rồi, muốn đấm vào đầu bà ta trước mặt ngươi. Bởi vì ta thực sự rất muốn xem quá trình kẻ thù đi từ ngạc nhiên đến tuyệt vọng, cảm giác đó thật tuyệt”.
Diệp Quân nhìn Thập điện chủ, đang định lên tiếng thì đột nhiên…
Thời không bên cạnh Diệp Quân nứt ra, một người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước ra.
Diệp Quân: “…”