Nhưng bây giờ hắn cũng không dám tiếp tục nâng cao cảnh giới, liên tục tăng hai cảnh giới trong một đêm là quá khoa trương.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, ta phát hiện Kiếm Tông này hình như cũng không có vấn đề gì quá lớn”.
Tiểu Tháp nói: “Ta cảm thấy vấn đề khá lớn”.
Diệp Quân hỏi: “Ngươi đang nói chuyện của Phó Cát à?”
Tiểu Tháp đáp: “Phải”.
Diệp Quân im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Có một câu hắn nói rất đúng, người ở tầng lớp thấp muốn thay đổi vẫn mệnh thật sự quá khó. Hơn nữa thế gia và tông môn ngày càng mạnh, cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ chỉ càng mạnh hơn. Nói một cách đơn giản, sau này có thể là người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo… Thật ra thế gia và tông môn cũng không phải không thể ngày càng tốt lên, chỉ cần không cướp bóc, không đàn áp, đi đúng đường thì không có gì sai cả, nhưng…’
Nói đến đây, sắc mặt hắn dần dần tối sầm.
Tiểu Tháp nói: “Lần này ngươi tu lại lần nữa, ta thấy cũng tốt, bởi vì ngươi có thể tự mình cảm nhận thế giới trật tự do mình tự tạo ra là như thế nào. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể phát hiện ra vấn đề hiện tại của trật tự này”.
Diệp Quân gật đầu: “Nếu ta đã lập ra trật tự thì ta phải chịu trách nhiệm với trật tự này đến cùng!”
Dứt lời, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một luồng kiếm ý.
Không phải kiếm ý vô địch, mà là một loại kiếm ý mới…
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Đây là kiếm ý gì?
Tiểu Tháp bỗng nói: “Đây có lẽ là kiếm ý trật tự”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Kiếm ý trật tự?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, giống nhân gian kiếm ý của cha ngươi”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Tại sao lại đột nhiên có kiếm ý này?”
Tiểu Tháp nói: “Có liên quan đến quyết định cá nhân, những gì ngươi vừa nói cũng là quyết định. Còn cuối cùng kiếm ý trật tự này đạt đến mức độ nào thì còn phụ thuộc vào trật tự này của bản thân ngươi có thể đạt đến mức nào”.
Kiếm ý trật tự!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ lúc này mình lại lĩnh hội được kiếm ý trật tự, vì trật tự là hắn đã đề nghị từ lâu, nhưng lúc đó hắn lại không lĩnh hội được kiếm ý này.
Như biết được Diệp Quân đang nghĩ gì, Tiểu Tháp nói: “Mặc dù ngươi đã lập ra trật tự từ lâu, nhưng khi đó ngươi chỉ là nói suông, thật ra đều là người khác làm, bây giờ ngươi mới là thật sự nhận ra được trách nhiệm của mình, biết tầm quan trọng của trật tự của mình”.
Diệp Quân mỉm cười, xòe tay ra, một tia kiếm ý xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, so với kiếm ý vô địch, kiếm ý trật tự này dịu dàng hơn rất nhiều, còn sức mạnh cũng không bằng kiếm ý vô địch.
Tiểu Tháp nói: “Kiếm ý trật tự này có thể mạnh đến mức nào phụ thuộc vào Đại Đạo trật tự của ngươi hoàn thành bao nhiêu, cố lên”.
Diệp Quân gật đầu, như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Có phải sẽ có người nhận ra kiếm ý này không?”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi không nói thì không ai biết, vì chỉ cần người từng lập ra trật tự mới biết kiếm ý trật tự này”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tốt”.
Nói rồi hắn nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.
Giờ không giống trước, bây giờ hắn cần phải ăn, cũng cần phải ngủ.
Trong giấc mơ, hắn một mình khiêu chiến với Ngũ Kiếm… đánh cho Ngũ Kiếm cúi đầu chịu thua…
Ngày hôm sau.
Trời tờ mờ sáng, trên núi Kiếm Tông vang lên rất nhiều tiếng kiếm.
Còn hai tháng nữa là đến cuộc thi Vạn Châu, hiện tại người Kiếm Tông đang cố gắng tu luyện, nhất là đệ tử nội môn vì những người tham gia chủ yếu đều là đệ tử nội môn, những đệ tử chân truyền đó đều đã quá tuổi tham gia.
Đệ tử ngoại môn cũng đang vất vả tu luyện, vì ngoài những người tham gia chính ra, họ cũng có cơ hội lộ diện.
Phải biết rằng, sân đấu chính của cuộc thi Vạn Châu lần này là ở Thanh Châu.
Bởi vì thể lệ trước đây đã được thay đổi, sau này châu nào giành được vị trí thứ nhất thì cuộc thi Vạn Châu đợt tiếp theo sẽ được tổ chức ở châu đó, lần thi trước, Thanh Châu đã giành vị trí thứ nhất nên cuộc thi Vạn Châu năm nay được tổ chức ở Thanh Châu.
Nói cách khác hai tháng sau, thiên tài yêu nghiệt của Vạn Châu sẽ đến Thanh Châu.