Diệp Quân khoát tay nói: “Ngày tháng ăn nhờ ở đậu thật không dễ dàng gì, nếu không cô cũng sẽ không như vậy… đi thôi! Có chút tài nguyên tôi cho, cô đủ để sống một cuộc sống mới rồi”.
Tần Tịch Chỉ cúi người trước Diệp Quân, nói: “Mục đích của tôi đúng là muốn bán đứng nhà họ Tần, sau đó giành cho mình cơ hội nhiều hơn, thậm chí còn hy vọng Diệp công tử sẽ đưa tôi đi… Nhưng, tôi còn tưởng mình che giấu rất tốt, Diệp công tử làm sao nhìn thấu được?”
Cô ta nói thẳng là để Diệp Quân cảm thấy cô ta rất thẳng thắn, từ đó có tình cảm với cô ta hơn, nhưng cô ta không ngờ người này lại có thể nhìn thấu mục đích của cô ta.
Cô ta đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của người trước mặt!
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tôi đoán thôi!”
Tần Tịch Chỉ sững sờ.
Diệp Quân nhìn Tần Tịch Chỉ: “Nếu cô không thừa nhận, tôi cũng sẽ cho rằng cô không có mục đích khác, có thể sẽ đúng như cô mong muốn, cho cô nhiều cơ hội hơn, thậm chí là sẽ dẫn cô đi, cho cô một thân phận mới”.
Đoán!
Tần Tịch Chỉ cười khổ, trong lòng hơi chua xót.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô giống một cô nương tên Từ Nhu, có quá nhiều tâm tư! Nhiều khi thành thật một chút cũng tốt!”
Tần Tịch Chỉ khẽ gật đầu: “Tôi sẽ ghi nhớ lời Diệp công tử chỉ dạy!”
Cô ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử là người tốt, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp lại’.
Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Diệp Quân lắc đầu thở dài, trong lòng hơi phức tạp.
Nhân tính!
Nhiều khi lòng tham của con người vượt ngoài sức tưởng tượng, cho người ta thứ gì tốt, người ta sẽ càng muốn nhiều hơn, có lúc còn muốn có tất cả.
Lúc này, hắn mới hiểu tại sao mẹ hắn không tới đây.
Bởi vì bà ấy tới đây chắc chắn sẽ vì tình thân, nhưng nhà họ Tần ở đây chỉ nghĩ đến lợi ích, mặc dù đây là chuyện thường tình nhưng không ai thích cả.
Hắn cũng không thích.
Sau khi rời khỏi đây e là hắn cũng không trở về nhà họ Tần nữa.
Lúc này, hơn chục đạo khí tức mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, lông mày nhíu lại, khí tức mạnh mẽ kia không bình thường.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân sững sờ, bởi vì hắn phát hiện người đi đầu là một người phụ nữ.
Đó là Ưng Thanh.
Ưng Thanh đến rồi.
Tông sư Mục bên dưới vô cùng vui mừng, phấn khích nói: “Đến rồi! Đến rồi! Sư tổ đích thân đến rồi, ha ha…”
Ông ta nhìn Diệp Quân, hung tợn nói: “Dám đắc tội với Vị Lai Tông, sư tổ sẽ diệt cả tộc ngươi!”
Nghe tông sư Mục nói vậy, Ưng Thanh đang đi thì suýt ngã nhào…
Ưng Thanh trong không trung nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân, khi tông sư Mục nghĩ Ưng Thanh sắp ra tay thì bà ấy lại quỳ xuống đất, cung kính nói: “Thiếu chủ…”
Nhìn thấy Ưng Thanh quỳ xuống, tông sư Mục như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng.
Không chỉ có tông sư Mục mà các cường giả Vị Lai Tông đi theo Ưng Thanh cũng ngơ ngác.
Thiếu chủ?
Người có thể khiến Ưng Thanh gọi thiếu chủ là ai?
Diệp Quân!
Vua của vũ trụ Quan Huyên hiện giờ.