Trong nháy mắt, kiếm Thanh Huyên đã đâm thẳng vào giữa chân mày của Tư Pháp Thiên Quân, cố định ông ta lại tại chỗ.
Xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh!
Diệp Quân xuất hiện trước mặt Tư Pháp Thiên Quân, hắn nhìn chằm chằm ông ta: “Bây giờ ta sẽ cho ông biết nhà họ Dương của ta là cái thá gì…”
Dứt lời, hắn búng tay một cái.
Oanh!
Kiếm Thanh Huyên hấp thu toàn bộ linh hồn của Tư Pháp Thiên Quân.
Diệp Quân động tâm niệm, kiếm Thanh Huyên bay ra, trong nháy mắt, đầu của ba tên đạo binh ở phía xa lập tức rơi xuống!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong bóng tối đều vô cùng khiếp sợ.
Thiếu niên này muốn liều mạng với Đạo Thị à.
Sau khi giải quyết xong ba người kia, Diệp Quân xoay người nhìn đoàn trưởng Mục ở phía xa. Lúc này, chân trời ở sau lưng bà ta có những khí thế đáng sợ kéo đến.
Cảm nhận được điều này, đoàn trưởng Mục lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mười mấy người nhanh chóng xuất hiện, dẫn đầu là một ông lão áo đen, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Ai cho ngươi lá gan đuổi giết người nhà họ Mục chúng ta vậy hả?”
Sắc mặt mọi người xung quanh lập tức trở nên kỳ lạ.
Ông già này còn chưa nhìn rõ tình huống à?
Lúc này đoàn trưởng Mục vội nói: “Tam thúc, chúng ta rút lui tước đã”.
Ông lão áo đen kia hơi không vui: “Rút lui gì mà rút lui? Người này dám đuổi giết người nhà họ Mục chúng ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu, lão phu muốn khiến cậu ta…”
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Ông lão áo đen kia giận quá hoá cười: “Một cảnh giới Thiên Quân nho nhỏ mà cũng dám ra tay, đúng là buồn cười…”
Dứt lời, ông ta đánh một quyền về phía Diệp Quân.
Vụt!
Kiếm Thanh Huyên đánh tan quyền ý của ông lão áo đen, sau đó thuận thế đâm vào người ông ta.
Ông lão áo đen trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin: “Ngươi…”
Diệp Quân giơ tay chém ra một kiếm.
Đầu của ông lão áo đen lập tức rơi xuống!
Máu tươi bắn tung toé!