Tịnh tông chủ chỉ nói: “Tán”.
Toàn bộ uy lực đó bị cuốn bay.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chỉ là phân thân mà thôi”.
Tịnh tông chủ liếc sang: “Ông đang rảnh lắm đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười ruồi: “Bận bù đầu đây”.
Tịnh tông chủ nhắm mắt lại: “Từ giờ trở đi, cấm mọi văn minh tiếp cận biên giới vũ trụ Quan Huyên”.
Giọng không lớn nhưng lại lan đi khắp vô số vũ trụ tinh hà.
Kiếm Tông ở Thanh Châu.
Trời còn tờ mờ sáng, Diệp Quân đã mặc trang phục nội môn bước vào đạo trường.
Đệ tử nội môn mỗi sáng thứ hai tư sáu đều phải đến Văn Đạo Trường để nghe giảng.
Thật ra đây là một loại phúc lợi.
Bởi vì người đứng lớp đều là Kiếm Hoàng trở lên.
Văn Đạo Trường nằm trên đỉnh Văn Đạo Phong, một ngọn núi cô độc cao tít đâm thẳng vào tầng mây. Trên đỉnh núi là một quảng trường hình tròn lát đá xanh, đủ chỗ chứa mấy trăm nghìn người, đứng trên đó như đang bơi trong mây vậy.
Diệp Quân đến nơi thì đã thấy tầm mười đệ tử nội môn có mặt, trai gái đều đủ, tuổi trẻ xán lạn.
"Mộc Cẩn sư huynh đến!"
Một giọng nói vang lên.
Diệp Quân quay lại, thấy một thanh niên trong trang phục màu trắng đầy phong độ đi đến.
An Mộc Cẩn.
Diệp Quân không khỏi kinh ngạc.
Các kiếm tu trẻ tuổi vội vã ra chào với vẻ lấy lòng rõ mồn một.
Bởi vì nhà họ An.
An Khinh Hàn đã trở thành người đứng đầu Võ viện, không khác gì thần trong mắt nhiều người, vì vậy địa vị cả gia tộc cũng lên cao.
Mà Võ viện là gì?
Là nơi thiên chi kiêu tử yêu nghiệt nhất tụ hội, mà để đứng đầu được nơi đó thì quá là kinh khủng.
An Mộc Cẩn đáp lại từng người một.
Thấy Diệp Quân gần đó, y thoáng ngẩn ra rồi đi tới chào hỏi: “Diệp huynh, lại gặp nhau rồi”.
Các kiếm tu thấy An Mộc Cẩn chủ động bắt chuyện thì tò mò nhìn lại, thấy Diệp Quân chỉ mới tới cảnh giới Tiên Thiên thì giật mình. Đây là đệ tử nội môn sao?
Diệp Quân đáp lại: “Chào An huynh”.
An Mộc Cẩn: “Diệp huynh vượt qua khảo hạch Kiếm Tháp để vào sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Một tia lạ thường lóe lên trong mắt An Mộc Cẩn, lại nghe Diệp Quân nói tiếp: “Thật xấu hổ, chỉ đến được ải thứ ba”.
Ải thứ ba?
An Mộc Cẩn ngẩn ra, đoạn tiến tới hỏi: “Ta không có ý gì, chỉ muốn hỏi huynh có gọi là giấu đầu lòi đuôi không?"
Diệp Quân bật cười.
Người trẻ dạo này cũng không đơn giản đấy!
An Mộc Cẩn cười cười, cũng đưa ra đánh giá tương tự về hắn.
Bỗng có người nói: “Ngu chủ tịch đến”.
Ngu chủ tịch.
Diệp Quân nhìn theo, thấy một cô gái váy trắng chậm rãi đi tới thì ngẩn người.
Đó chính là cô gái "thẳng thắn gặp mặt" ở trong núi kia.
Sao lại là cô ta vậy?
Hắn nhức đầu.
Các kiếm tu thấy Ngu Ngưng đi tới thì lập tức đứng nghiêm, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
Cô ta chính là chủ tịch Kiếm Tông hiện nay, đệ tử thân truyền của tông chủ, lại còn vô cùng xinh đẹp.
Ngu Ngưng đi lên đài đá, nhìn xuống nói: “Ngồi đi”.
Rồi ngồi xuống trước.
Những người khác làm theo.
Ngu Ngưng: “Hôm nay sẽ học về kiếm ý. Kiếm ý sống từ ý, cũng chính là ý chí...”
Cô ta nghiêm túc giảng bài, các kiếm tu bên dưới nghiêm túc nghe.
Kiếm ý.
Là một thứ vô cùng quan trọng, có thể quyết định giới hạn và sức mạnh của một kiếm tu.
Nói đơn giản, đó là sức mạnh ý chí.