Cảnh tượng đáng kinh ngạc này đã khiến các cường giả của vương triều Thiên Mộ đang có mặt ở đây phải sững sờ.
Ai nấy đều kinh hãi nhìn cơn mưa kiếm che khuất cả bầu trời.
Bên trong đại điện, Bùi thần hầu thoáng vẻ sợ hãi, cảnh tượng trận chiến của Diệp Quân và Ác Đạo hôm đó lại hiện lên trong đầu cô ta.
Diệp Quân của ngày hôm đó vô cùng đáng sợ, đến người có cấp bậc như cô ta đối mặt với hắn còn thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Tuy sợ là vậy, nhưng cô ta không bỏ đi. Vì cô ta phát hiện cảnh giới hiện giờ của Diệp Quân có gì đó là lạ.
Diệp Quân đỡ Thiên Thần chầm chậm đi tới, vẻ mặt hắn bình thản nhưng ánh mắt thì lạnh băng.
Thật ra, hắn đã trốn chạy rồi.
Nhưng sau khi đi, hắn thấy rất lo lắng. Vì trực giác mách bảo hắn rằng Thiên Thần sẽ không thể gánh vác chuyện lần này được, vì thế hắn quyết định quay lại xem sao.
Đúng như hắn đoán, nhưng hắn không ngờ hoàng đế của vương triều Thiên Mộ lại xuống tay ác độc với Thiên Thần như vậy.
Điều này hắn không hề ngờ tới.
Nếu cha không ra gì thì đừng trách con.
Đúng lúc này, xung quanh chợt xuất hiện các khí tức mạnh mẽ. Ngay sau đó, gần một trăm cường giả mặc chiếc giáp màu tím vàng đã có mặt.
Cận vệ quân của hoàng thành.
Đây là đội quân tinh duệ của hoàng gia vương triều Thiên Mộ, họ chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn cho hoàng thành.
Cộc!
Diệp Quân lên tiếng, ngay sau đó đã có vô vàn đường kiếm bắn thẳng xuống như mưa.
“Phòng ngự!”
Thủ lĩnh dẫn đầu cận vệ quân hét lên, sau đó cả trăm người đều ra tay. Họ phóng khí thế mạnh mẽ của mình ra, sau đó tổ hợp thành một tấm lá chắn che chở cho cả hoàng cung.
Ầm!
Khi các đường kiếm bay xuống, bầu trời của vương triều lập tức vang lên các tiếng nổ không ngưng nghỉ.
Cả thành Thiên Đô rung chuyển như có động đất.
Các cận vệ quân không cầm cự được lâu, tấm lá chắn phòng ngự của họ đã bị kiếm của Diệp Quân phá ta, cả trăm cận vệ quân của vương triều cũng bị cơn mưa kiếm của Diệp Quân đánh tan và rơi xuống như những hạt mưa.
Nhưng đúng lúc này, chợt có một luồng khí tức cổ xưa từ không gian lan ra. Ngay sau đó, có một thanh trường thương màu vàng bay vút lên cao dưới sự chứng kiến của mọi người. Thanh trường thương phân ra thành vô vàn các đường thương để chặn cơn mưa kiếm của Diệp Quân lại.
Sau đó, cách Diệp Quân và Thiên Thần một khoảng xa có một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người này mặc một chiếc áo bào vải, mái tóc dài bay loạn xạ phía sau lưng. Ông ta chắp tay phải ra sau lưng, trên người có khí thế áp bách.
Thiên Thần yếu ớt nói: “Ông ta là Chu Cảnh, thống soái của cận vệ quân, ở cảnh giới Thần Tổ rồi, thường xuyên chinh chiến nên các cường giả cảnh giới Thần Tổ bình thường không đọ lại được đâu”.
Sau đó, Diệp Quân cùng Thiên Thần đã biến mất.
Chu Cảnh ở phía xa híp mắt lại, tay phải nắm chặt thành quyền, sau đó đã có một luồng thương thế mạnh mẽ ngất trời phóng ra từ người ông ta.
Nhưng khi Diệp Quân chém một kiếm tới thì thương thế kia đã vỡ nát, sau đó có một thanh đoản kiếm đâm xuyên qua mi tâm của Chu Cảnh.
Ầm!
Ngay sau đó, tất cả các đường thương thế quanh người Chu Cảnh đã vỡ nát, ông ta chết đứng tại chỗ với vẻ khó tin.
“Cảnh giới Thần Tổ”.
Diệp Quân vỗ vào mặt Thiên Thần rồi coi thường nói: “Cũng chỉ thế mà thôi”.
Nói rồi, hắn tiếp tục đỡ Thiên Thần đi vào trong hoàng cung.
Thanh đoản kiếm kia đã chủ động bay về tay hắn.
Thiên Thần đờ người ra.
Không chỉ Thiên Thần, mà tất cả cường giả của vương triều Thiên Mộ đều có vẻ ngỡ ngàng.