Tiên Bảo Các không hợp tác đồng nghĩa họ chỉ có thể ngự kiếm đi tới tổng viện của thư viện Quan Huyên, dù xa nhưng cũng đành chịu.
Mà vào lúc sắp rời khỏi Thanh Châu, Diệp Quân đột nhiên dừng lại.
Việt Kỳ nhìn về phía Diệp Quân: “Sao vậy?”
Diệp Quân chợt nói: “Việt tông chủ, vì sao đến bây giờ bọn họ vẫn không có động tĩnh gì cả?”
Việt Kỳ thoáng cau mày.
Diệp Quân nhìn bà ta: “Bọn họ cố tình đợi chúng ta rời khỏi Thanh Châu”.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nơi này có một trăm người của Kiếm Tông, ta không tin bọn họ dám giết hết chúng ta”.
Diệp Quân cứ nhìn bà ta như thế, không nói một lời.
Sắc mặt Việt Kỳ dần trở nên nặng nề.
Ngu Ngưng ở bên cạnh Việt Kỳ trầm giọng nói: “Tiêu diệt hơn một trăm kiếm tu, bọn họ thật sự dám điên cuồng như thế ư?”
Diệp Quân xoay người nhìn về phía sâu trong tinh không, nơi đó vô cùng yên tĩnh, không có gì dị thường cả.
Việt Kỳ chợt nói: “Dù thế nào thì chúng ta cũng sẽ dốc hết khả năng hộ tống ngươi tới tổng viện”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Việt Kỳ, Việt Kỳ cũng nhìn chằm chằm hắn: “Không chỉ vì chính nghĩa mà còn vì ngươi là người của Kiếm Tông chúng ta, nếu đã như thế thì ta phải có trách nhiệm với ngươi, đừng nói là ngươi, dù đổi lại bất cứ kiếm tu nào, ta cũng sẽ làm như thế”.
Trong mắt Diệp Quân loé lên ánh sáng phức tạp, hắn thầm nói trong lòng: “Tháp gia, trên đời này luôn có một vài người vẫn đang giữ vững bản tâm của mình, khâu vá lại những khe hở trên thế giới này…”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi chắc chắn bọn họ dám ra tay với Kiếm Tông sao?”
Diệp Quân đáp: “Nếu mấy người Việt tông chủ liều mạng bảo vệ ta, chắc chắn những người đó sẽ ra tay giết người, giết cả bà ta luôn”.
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân nhìn về phía sâu trong tinh không, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.
Việt Kỳ chợt nói: “Có phải ngươi có tính toán gì không? Nếu có thì cứ nói ra để ta xem có được không, nếu không có tính toán gì thì nghe theo ta, chúng ta bảo vệ ngươi đi tới tổng viện”.
Diệp Quân nhìn về phía Việt Kỳ: “Trở về Kiếm Tông”.
Việt Kỳ nhíu mày: “Trở về Kiếm Tông?”
Diệp Quân gật đầu: “Dẫn cả thím Kiều và Dĩ An về Kiếm Tông”.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân đáp: “Nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài thì chắc chắn bọn họ sẽ ra tay, chỉ khi trở về Kiếm Tông, bọn họ mới kiêng dè. Dù sao Kiếm Tông không chỉ có trận pháp mà còn có tượng của Viện trưởng nữa”.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Nghe lời ngươi vậy”.
Mọi người nhanh chóng vòng trở về.
Tiểu Tháp chợt cất lời: “Ngươi không muốn những kiếm tu kia hy sinh vô nghĩa, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Không riêng gì họ, còn cả Dĩ An và thím Kiều nữa, nếu chúng ta rời đi, khó đảm bảo bọn họ sẽ không ra tay với hai người đó để uy hiếp chúng ta”.
Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”
Diệp Quân híp mắt: “Ta muốn xem có phải bọn họ thật sự có thể một tay che trời không!”
Mọi người nhanh chóng biến mất khỏi vị trí vừa đứng.
Ở sâu trong tinh không có hai người đang nhìn nhóm Diệp Quân rời đi.
Chính là Tông Võ và Viện chủ Chu Khưu của Thanh Châu.
Thấy mấy người Diệp Quân rời đi, Chu Khưu cau mày: “Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi?”
Tông Võ cười nói: “Bọn họ nghĩ trở về Kiếm Tông là có thể sống à?”