Bà ta không có thời gian! Thời gian hoàn toàn biến mất!
Thấy thế Diệp Quân ở phía xa sửng sốt.
Nhất Giới Tuế Nguyệt lần đầu không có tác dụng.
Thượng Thần Thiên Huyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy ngờ vực: “Kiếm kỹ này của ngươi…”, bà ta còn chưa dứt lời, thời không trước mặt bà ta nứt ra, một thanh kiếm lao đến.
Ý kiếm!
Thượng Thần Thiên Huyên bỗng giơ hai ngón tay lên rồi kẹp lại, thanh ý kiếm cứ thế bị hai ngón tay của bà ta kẹp chặt.
Nhưng lúc này không biết từ lúc nào mà phía sau bà ta lại có một thanh kiếm nữa.
Kiếm Thanh Huyên.
Thượng Thần Thiên Huyên cau mày, tay trái siết chặt lại, cả người trở nên mờ ảo.
Kiếm Thanh Huyên đâm một nhát vào hư không.
Diệp Quân biến sắc, xoay người đâm một nhát kiếm, thế nhưng vẫn hơi chậm, một nắm đấm đánh trúng ngực hắn.
Bụp!
Diệp Quân lập tức văng ra xa, sau đó biến thành một điểm đen nhỏ.
Thượng Thần Thiên Huyên bỗng tiến lên một bước, vươn tay phải ra, đang định ra tay lần nữa, nhưng ngay lúc này thời không xung quanh bà ta đột nhiên nứt toác, vô số thanh ý kiếm lao ra như mưa, Thượng Thần Thiên Huyên vung tay lên.
Ầm!
Tất cả ý kiếm đều bị văng ra xa.
Vèo!
Thời không trước mặt Thượng Thần Thiên Huyên đột nhiên tách ra, Diệp Quân cầm kiếm lao đến, đối mặt kiếm của Diệp Quân, Thượng Thần Thiên Huyên không đối đầu trực diện nữa mà lùi về sau cả ngàn trượng khiến cho nhát kiếm này của Diệp Quân đâm vào không khí, thế nhưng còn đợi Diệp Quân định thần lại, Thượng Thần Thiên Huyên đã xông đến trước mặt hắn như một mũi tên rời khỏi cung.
Diệp Quân cả kinh, vội giơ kiếm lên đỡ.
Vèo!
Kiếm quang nứt ra, Diệp Quân lại bị văng ra xa.
Thượng Thần Thiên Huyên tiến đến trước, tay phải bà ta đưa lên trên rồi xòe ra, sau đó kéo xuống dưới.
Sắc mặt Diệp Quân ở phía xa thay đổi, chỉ thấy thời không trên đỉnh đầu hắn bỗng đổ xuống như thác nước, một loạt uy lực đáng sợ đè ép khiến hắn ngạt thở.
Diệp Quân híp mắt, cầm kiếm đâm một nhát Nhất Giới Tuế Nguyệt.
Thời không kỳ lạ đó trở nên hư ảo, sau đó biến mất từng chút.
Nhưng lúc này một tàn ảnh bỗng lao đến trước mặt hắn.
Diệp Quân vội giơ kiếm lên chặn lại.
Vèo!
Diệp Quân như bị một quả tạ đánh trúng, cả người văng ra xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại một ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng hắn, không chỉ thế, cơ thể hắn bị nứt lìa, máu không ngừng chảy ra.
Thượng Thần Thiên Huyên bỗng tiến lên một bước, thời không chỗ Diệp Quân đứng bỗng bắt đầu bị hủy diệt từng chút. Thấy thế Diệp Quân muốn sử dụng huyết mạch, nhưng lúc này giọng Thượng Thần Thiên Vân bỗng vang lên trong đầu hắn: “Quan chấp hành đứng đầu sắp đến rồi, mau đi đi”.
Diệp Quân không do dự sử dụng kiếm Thanh Huyên dịch chuyển khỏi đó, mà Thượng Thần Thiên Huyên thấy thế cũng không hề ngăn cản, mười cường giả bí ẩn ở phía sau bà ta đang muốn ra tay thì lại bị Thượng Thần Thiên Huyên ngăn lại, bà ta nhìn chằm chằm vào đằng xa bình tĩnh nói: “Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát”.
Giọng bà ta rất lớn, cường giả ở cả Thiên Hành Sinh Mệnh Giới đều nghe rất rõ, thế là gương mặt họ đều hiện lên vẻ yên tâm.
Nếu Thượng Thần Thiên Huyên đã nói thế thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Thượng Thần Thiên Huyên đột nhiên nói: “Mọi người lùi lại”, các cường giả của nền văn minh Thiên Hành cung kính chào bà ta, sau đó đều lùi lại. Thượng Thần Thiên Huyên bỗng giả vờ vung tay lên: “Các ngươi cũng lui đi”.
Đám cường giả bí ẩn phía sau bà ta cũng cung kính chào, sau đó đi chỗ khác.
Lúc này một người phụ nữ bỗng bước đến cạnh bà ta, mặc một bộ váy trắng, nhan sắc tuyệt vời.
Thượng Thần Thiên Vân.