Bên trong nhẫn không gian có tổng cộng mười tia tổ nguyên.
Mười!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía Diệp An đã đi xa: “Tỷ tỷ?”
Xa xa, Diệp An không quay đầu, chỉ nói: “Mẹ ta cho ta mười luồng tổ nguyên, chia cho đệ năm luồng”.
Diệp Quân nắm chiếc nhẫn không gian trong tay, lòng chợt ấm áp.
Khi Diệp Quân quay lại đại điện, cuộc họp đã kết thúc, trong điện chỉ còn lại Tần Quan.
Tần Quan nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Ngày mai sẽ phản công”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Tần Quan nắm tay Diệp Quân: “Khởi động huyết mạch phàm nhân đi”.
Diệp quân lập tức kích hoạt huyết mạch phàm nhân, ngay sau đó trên tay hắn xuất hiện đường vân phàm nhân.
Tần Quan nhẹ nhàng vuốt ve đường vân phàm nhân kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thật sự là cơ thể phàm nhân!”
Diệp Quân ngạc nhiên hỏi: “Mẹ cũng biết huyết mạch phàm nhân à?”
Tần Quan cười nói: “Biết chút ít”.
Diệp Quân vội vàng nói: “Mẹ nói đi”.
Tần Quan cười nói: “Nhắc đến huyết mạch phàm nhân đương nhiên phải nói đến cô cô váy trắng của con, cô ấy là một người rất giỏi, nhưng theo mẹ được biết, cô ấy không hề quan tâm đến huyết mạch hay cơ thể phàm nhân, bởi vì với trình độ của cô ấy, sức mạnh của huyết mạch chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cho nên con chỉ có thể tự mình tìm hiểu huyết mạch này sao?”
Tần Quan cười: “Tự mình tìm hiểu cũng là chuyện tốt”.
Diệp Quân sững sờ, sau đó cười nói: “Con hiểu rồi”.
Hắn đương nhiên hiểu ý của Tần Quan, rất nhiều chuyện vẫn nên tự mình làm thì tốt hơn.
Tần Quan kéo Diệp Quân ra ngoài điện, lúc bước đến cửa, bà ấy nhìn lên bầu trời, nhẹ nhàng nói: “Mẹ và cha con đã từng cãi nhau về chuyện nuôi dưỡng con ở bên ngoài, mẹ chỉ hy vọng con có thể sống vui vẻ hạnh phúc cả đời, đừng vất vả như cha con”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Vậy tại sao về sau mẹ lại đồng ý?”
Tần Quan đáp: “Bởi vì cha con nói đúng, trên đời không ai muốn sống một cuộc sống tầm thường, ông ấy nói để con lựa chọn, con nhất định sẽ không chọn an phận thủ thường suốt đời”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Tần Quan quay lại nhìn Diệp Quân: “Thế giới này cần có trật tự, trật tự này vốn là do cha con thiết lập, nhưng cha con không thích hợp”.
Diệp Quân hỏi: “Bởi vì thần tính sao?”
Tần Quan lắc đầu: “Vì cô cô váy trắng của con”.
Diệp Quân sững sờ.
Tần Quan cười nói: “Con biết trên đời này ai nguy hiểm nhất không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Lẽ nào là cô cô váy trắng?”
Tần Quan gật đầu: “Chính là cô ấy!”