Nghe Diệp Quân nói vậy, Trương Vân Thiên liếc nhìn vẻ mặt của người phụ nữ, khi nhìn thấy nụ cười của bà ấy, tảng đá trong lòng Trương Vân Thiên cũng được đặt xuống.
Thân phận của chàng trai trẻ này không hề đơn giản.
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ta muốn ra ngoài một chuyến!”
Trương Vân Thiên trầm giọng nói: “Bây giờ Tiên Bảo Các đang truy tìm ngươi, ngươi ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm!”
Truy tìm!
Diệp Quân mỉm cười: Không sao, bọn họ truy tìm ta, vừa hay ta có thể…”
Nói đến đây, hắn ngừng lại.
Lúc này, Trương Vân Thiên lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Diệp Quân: “Ngươi cầm thứ này đi!”
Diệp Quân nhìn lệnh bài, ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối, đây là gì?”
Trương Vân Thiên cười nói: “Linh Hư Lệnh, đây là lệnh bài cao nhất trong phúc địa Linh Hư! Bên trong có trận pháp dịch chuyển, nếu ngươi gặp nguy hiểm, hãy dùng lệnh bài này, ta sẽ lập tức dẫn cường giả đến!”
Diệp Quân hơi do dự, Trương Vân Thiên lại nói tiếp: “Đừng từ chối, đây chỉ là đề phòng mà thôi! Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng lại chỉ có một mình, nếu người khác dẫn theo nhiều người đến đánh ngươi thì ngươi sẽ gặp bất lợi!”
Diệp Quân suy nghĩ rồi thu nhận lệnh bài, nghiêm túc nói: “Đa tạ tiền bối rất nhiều!”
Trương Vân Thiên mỉm cười: “Không có gì!”
Diệp Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa mà ngự kiếm biến mất bên chân trời vô tận.
Trương Vân Thiên quay đầu lại nhìn người phụ nữ, ông ta cúi đầu hỏi: “Tiên tổ, Diệp công tử này là ai?”
Người phụ nữ nhìn phía chân trời, bình tĩnh nói: “Không thể nói cho ngươi được!”
Trương Vân Thiên cười khổ.
Người phụ nữ nói tiếp: “Nhớ kĩ, phúc địa Linh Hư sống chết cùng cậu ấy, cho dù thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các cùng nhắm vào cậu ấy, phúc địa Linh Hư chúng ta cũng sẽ không vứt bỏ cậu ấy!”
Trương Vân Thiên nghiêm túc nói: “Tiên tổ, có thể tiết lộ chút không?”
Người phụ nữ nhẹ giọng nói: “Sau này ngươi sẽ cảm tạ ta!”
Trương Vân Thiên trầm giọng nói: “Tiên tổ, Tiên Bảo Các, thư viện Quan Huyên, còn cả người mang thiên mệnh…”
Ông ấy nghĩ mình phải nhắc lại kẻ thù của Diệp Quân.
Người phụ nữ cười nhạo: “Đến lúc đó tất cả bọn họ đều phải quỳ xuống!”
Nói xong, bà ấy quay người rời đi.
Trương Vân Thiên sững sờ tại chỗ.
…
Trong đám mây, Diệp Quân ngự kiếm đi dạo, kiếm đi qua chỗ nào, mây xé ra từng lớp, cảnh tượng không gì sánh bằng.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, vị tiên tổ đó của nhà họ Trương quen biết ngươi đúng không?”
Tiểu Tháp không nói gì, thằng nhóc nhà ngươi rất tinh tường nên ta không thèm tiếp lời ngươi.