Các cường giả của nền văn minh Vĩnh Hằng ngây người.
Vĩnh Hằng Thánh Thương là thần vật đứng đầu của nền văn minh Vĩnh Hằng, thế nhưng lại bị vỡ?
Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn nhìn nhau, hai người đều rất kinh ngạc, họ không ngờ Vĩnh Hằng Thánh Thương còn không đấu lại được thanh kiếm trong tay nữ kiếm tu này.
Một nhát kiếm đã khiến nó nứt vỡ.
Thật sự rất khó tin.
Sau khi dừng lại, Vĩnh Hằng Võ cũng sững sờ khi nhìn Vĩnh Hằng Thánh Thương đã bị nứt trong tay.
Thánh thương của mình thế mà không đấu lại được?
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Phục Võ, cảm thấy chấn động không thôi.
Lúc này kiếm Thanh Huyên trong tay Phục Võ khẽ rung lên, phát ra tiếng kiếm kêu.
Ánh mắt Vĩnh Hằng Võ hiện lên vẻ hung dữ, ông ta nắm chặt Vĩnh Hằng Thánh Thương, định tấn công lần nữa nhưng lúc này Vĩnh Hằng Thánh Thương lại rung lên dữ dội, ngay sau đó nó vùng khỏi tay Vĩnh Hằng Võ, sau đó biến thành tia sáng màu bay đến trước mặt Diệp Quân, run lẩy bẩy.
Nó muốn đầu hàng.
Lúc này mọi người đều sững sờ.
Vẻ mặt Diệp Quân cũng cứng đờ.
Thánh Thương Vĩnh Hằng đầu hàng?
Tình thế này khiến các cường giả tộc Vĩnh Hằng phát điên.
Thần vật đứng đầu văn minh Vĩnh Hằng.
Mà lại lựa chọn đầu hàng ngay trước mắt toàn bộ người trong tộc?
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Vĩnh Hằng Võ đến lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt xám như tro.
Thánh Thương Vĩnh Hằng đầu hàng!!
Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới kết quả này.
Cơn thịnh nộ bùng lên trong một tiếng gầm thét, Vĩnh Hằng Võ vung cú đấm về phía Diệp Quân, nhưng đã có kiếm quang chém tới.
Uỳnh!
Ông ta bị hất văng đi mấy nghìn trượng.
Người vừa ra tay chính là Phục Võ.
Cô ấy đứng chắn trước Diệp Quân, tay cầm kiếm, váy trắng phất phơ như tiên nhân.
Bên kia, cánh tay phải của Vĩnh Hằng Võ đã có thêm một vết cắt dài không ngừng đổ máu.
Thân xác phi phàm của ông ta đứng trước nhát kiếm này lại chẳng khác gì miếng đậu hũ.
Diệp Quân bỗng vươn tay nắm lấy cán Thánh Thương Vĩnh Hằng.
Uỳnh!
Một quầng sáng vàng bao phủ lấy hắn.
Cây thương chủ động nhận chủ.
Sắc mặt các cường giả văn minh Vĩnh Hằng càng thêm xấu xí.
Thần vật của họ lại ngang nhiên nhận người ngoài làm chủ trước mặt họ thế này.
Đúng là vô cùng nhục nhã.
Diệp Quân chỉ thành thật hỏi Vĩnh Hằng Võ: “Ông không dùng vũ khí thì không công bằng lắm, hay là... Ta cho ông mượn cây thương này nhé?"
Mọi người: “...”
Đã giết người rồi còn giết cả tâm!
Ánh mắt các cường giả văn minh Vĩnh Hằng sắc như lưỡi kiếm, nếu chúng có thể giết người thì Diệp Quân có chết một triệu lần cũng không đủ.
Chỉ thấy Vĩnh Hằng Võ bỗng bước tới: “Giết”.
Giết!
Mười mấy nghìn Kỵ Sĩ Thần Thánh xông ra như muôn vàn tia chớp, thẳng hướng Diệp Quân và Phục Võ.
Chuẩn bị giáp lá cà.