Diệp Quân nắm chặt hai tay, một luồng sức mạnh kinh khủng lập tức hội tụ vào toàn thân hắn, sức mạnh của lực lượng này khiến hắn có hơi ngây ngẩn.
Mục Huyền Hư cười nói: "Diệp huynh, thấy thế nào?"
Diệp Quân thu hồi tâm tư, sau đó thở dài nói: "Quả là thần vật".
Hắn mặc thứ này vào rồi đánh nhau, sức chiến đấu chắc chắn sẽ mạnh hơn.
Quả là biến thái!
Mục Huyền Hư cười ha ha: "Đi thôi".
Diệp Quân nhìn về phía Mục Huyền Hư: "Huynh có mặc không?"
Mục Huyền Hư cười nói: "Ta không cần".
Nói rồi, y lập tức biến mất ở trong vòng xoáy xa xa.
Diệp Quân liếc mắt nhìn Mục Huyền Hư, Tiểu Tháp nói: "Người huynh đệ này của ngươi cứ như thiên thần vậy".
Thiên thần!
Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Cũng không biết tên này mà sống ở hệ Ngân Hà thì sẽ ra sao, chắc là sẽ vào câu lạc bộ Vô Biên? Ha ha!"
Nói rồi, hắn cũng hóa thành một luồng kiếm quang bay đi.
Lúc đi sâu vào trong vòng xoáy, hắn cảm thấy một sức mạnh phong ấn mạnh mẽ, nhưng bởi vì trên người có cơ giáp nên luồng sức mạnh kia chẳng thể làm gì được hắn.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã ra khỏi vòng xoáy, lúc xuất hiện lần nữa đã đứng trước một cổng núi, cánh cổng này được xây từ đá tảng, vô cùng thô kệch, ngay chính giữa cổng có đề ba chữ lớn: Thiên Cực Tông.
Diệp Quân đi tới bên cạnh Mục Huyền Hư và Trĩ Kỳ, Mục Huyền Hư trầm giọng nói: "Cổng núi này có một tòa trận pháp và một vị thần linh tướng trấn thủ, nếu cả hai hợp lại làm một thì thực lực vô cùng khủng bố, rất nhiều người đến đây đều phải dừng bước, ba người chúng ta liên thủ với nhau thử".
Diệp Quân nói: "Mục huynh, huynh phân phó đi".
Mục Huyền Hư gật gật đầu, sau đó nói: "Diệp huynh, huynh kiềm chế trận pháp kia, ta và Trĩ Kỳ huynh sẽ đối phó với thần linh tướng..."
Diệp Quân gật đầu: "Được".
"Ta sẽ kiếm chế trận pháp".
Lúc này, Trĩ Kỳ ở bên đột nhiên mở miệng nói. Diệp Quân nhìn về phía Trĩ Kỳ, rõ ràng người này không tin tưởng hắn và Mục Huyền Hư.
Mục Huyền Hư nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: "Ta sao cũng được".
Mục Huyền Hư gật đầu: "Vậy ta và Diệp huynh sẽ đối phó thần linh tướng, Trĩ Kỳ huynh kiềm chế trận pháp kia".
Nói rồi, y đi về phía xa, mà khi y vừa dẫm lên thềm đá, phía chân trời đột nhiên rung lên, một khắc sau, một luồng quan trận to lớn nổi lên ở phía chân trời, mà trung tâm quang trận là một thần linh khổng lồ cao tới mấy trượng cầm trong tay trường đao, nó đang nhào đến phía bên này.
Mục Huyền Hư đột nhiên nói: "Diệp huynh, động thủ!"
Nói rồi, y lập tức xông lên.
Diệp Quân cũng theo sát phía sau.
Nhìn thấy Diệp Quân và Mục Huyền Hư đã ra tay, Trĩ Kỳ mới hóa thành một luồng sáng phóng lên trời, lao thẳng đến tòa trận pháp kia. Gã nhanh chóng thôi thúc sức mạnh cơ giáp của mình rồi điên cuồng nã pháo vào tòa trận pháp. Ở phía chân trời, Diệp Quân vừa giao thủ với vị thần linh này thì sắc mặt lập tức thay đổi, thực lực của thứ này có chút vượt quá dự liệu của hắn, hắn bị đối phương chém một đao lùi về sau cả nghìn trượng, đó là nhờ hắn đã mặc cơ giáp vào, nếu không có giáp thì e là thân thể của hắn đã bị trọng thương.
Hắn vừa mới dừng lại thì Mục Huyền Hư lập tức xuất hiện ở bên cạnh: "Diệp huynh, kiếm này của huynh không tầm thường đúng không?"
Diệp Quân gật đầu.
Mục Huyền Hư đưa tay ra: "Cho ta mượn dùng một chút đi, ta cần triển khai bí pháp cường đại, thần vật bình thường không thể chịu đựng được".
Diệp Quân lập tức đưa kiếm Thanh Huyên cho y, Mục Huyền Hư tay cầm kiếm Thanh Huyên, một khắc sau, y lập tức hóa thành một tia kiếm quang phòng lên trời, lao thẳng đến chỗ vị thần linh tướng kia. Phía chân trời, thần linh tướng hai tay cầm đao bổ mạnh xuống Mục Huyền Hư, nhưng lúc này Mục Huyền Hư đột nhiên biến mất tại chỗ đầy quỷ dị, một đao của thần linh tướng kia chém vào hư vô. Mà Mục Huyền Hư lại chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện ở đằng sau Trĩ Kỳ, chỉ thấy y đột nhiên đâm mạnh một kiếm vào Trĩ Kỳ, tốc độ nhanh đến mức khi Trĩ Kỳ nhận ra được thì đã bị dọa đến mức hồn phi phách lạc, gã nhanh chóng thu lại cơ giáp, mà cơ giáp đó căn bản không thể chống lại được kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân. Kiếm Thanh Huyên đâm xuyên qua cơ giáp của gã dễ như ăn cháo, sau đó là xuyên thẳng qua ngực, tiếp đó, một luồng sức mạnh thần lập tức xóa sổ thần hồn của Trĩ Kỳ.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, chỉ trong chớp mắt!
Khi Diệp Quân phản ứng lại thì Trĩ Kỳ đã chết một cách gọn gàng sạch sẽ.
Mục Huyền Hư chậm rãi đi về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhìn Mục Huyền Hư, vẻ mặt bình tĩnh: "Mục huynh, chẳng lẽ huynh cũng muốn giết ta..."
Mục Huyền Hư đột nhiên cầm kiếm Thanh Huyên đâm thẳng vào ngực mình, tiếp đó y lập tức tự xóa đi thần hồn của mình.
Thần hôn câu diệt!
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, bên ngoài vòng xoáy đột nhiên xuất hiện hơn mười luồng khí thế khủng bố, chẳng mấy chốc, hơn mười cường giả của văn minh Vĩnh Sinh và văn minh Cựu Thổ chạy vọt vào, khi thấy Mục Huyền Hư và Trĩ Kỳ nằm dưới đất, vẻ mặt của những cường giả vừa xông vào kia lập tức trở nên dữ tợn, ánh mắt nhưng từng lưỡi kiếm sắc bén lia về phía Diệp Quân đang đứng...