Thái A Thiên cũng nói: “Diệp công tử, không được kích động”.
Diệp Quân nhìn Huyết Thi đó, mỉm cười: “Không sao”.
Khi nhìn thấy Huyết Thi trước mặt đó có khả năng cận chiến, hắn cảm thấy có hứng thú.
Hắn thích đánh nhau với người như vậy.
Nguy hiểm!
Nhưng cũng kích thích!
Tín Du và Thái A Thiên lo lắng không thôi, lúc này Nhất Niệm bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, tay vẫn không rời khỏi kẹo hồ lô như thường.
Diệp Quân cười nói: “Trợ lực cho ta”.
Nhất Niệm gật đầu: “Được”.
Diệp Quân bật cười, sau đó xoay người đi về phía Huyết Thi đó.
Mọi người đều đang nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân chỉ là cường giả cảnh giới hai phần thần tính, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ quái.
Tên này muốn chết à?
Lúc này người thần bí đó nói: “Là ngươi”.
Diệp Quân nhìn người thần bí, ông ta khẽ cười: “Ta biết thân phận của ngươi không tầm thường, phía sau chắc là có người, ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian, cứ gọi người, thật đấy”.
Ông ta không sợ, vì ông ta đã dự tính, người đằng sau thiếu niên
trước mặt này quả thật mạnh nhưng ông ta sẽ không chết.