Phía sau có người!
Thoáng chốc Diệp Quân sởn cả tóc gáy, lòng nguội lạnh.
Ngay sau đó.
Diệp Quân quay phắt người lại chém một nhát.
Vèo!
Vừa xuất kiếm ra, Diệp Quân có cảm giác cả người như bị búa bổ, văng ra đằng xa, đồng thời cổ họng nếm được vị ngòn ngọt, một dòng máu phun trào.
Cũng không biết mình văng ra xa không lâu, Diệp Quân định thần lại, phóng vô số kiếm ý ra bảo vệ mình để dừng lại.
Hắn vừa dừng lại, không gian phía trước bỗng cuộn trào như thủy triều.
Đồng tử Diệp Quân co lại, sử dụng sức mạnh hai loại huyết mạch trong người chém mạnh một nhát kiếm.
Nhất Giới Tuế Nguyệt.
Lúc này cả trời đất đều trở nên hư ảo.
Tuế Nguyệt dần biến mất.
Sau khi sử dụng sức mạnh hai loại huyết mạch, nhát kiếm này của hắn chém vào Tuế Nguyệt bảy mươi vạn năm.
Sức mạnh bí ẩn trước mặt Diệp Quân dần biến mất.
Diệp Quân thở phào, hắn ngẩng đầu lên nhìn, có một người đàn ông mặc đồ đen đứng cách đó ngàn trượng, đang quan sát bên này, nhưng người đàn ông đồ đen lại bỗng đi tới trước mặt hắn, Diệp Quân cả kinh, định chuẩn bị rút kiếm ra…
Vù!
Diệp Quân văng ra xa cả mấy mươi vạn trượng.
Cả không gian rung chuyển dữ dội, không gian nơi Diệp Quân rơi xuống nứt ra như mạng nhện.
Diệp Quân hoa mắt váng đầu, cả người như đã nứt toạc ra, cực kỳ khó chịu.
Nhưng hắn mặc kệ, lúc này cơ thể động đậy, sử dụng kiếm Thanh Huyên biến mất khỏi đó, rời khỏi Trọng Thiên thứ tư.
Bên ngoài.
Diệp Quân vừa ra ngoài đã nằm phịch xuống đất.
Lúc này hắn cảm thấy cả người mình đã rã rời, cực kỳ khó chịu.
Miệng liên tục chảy máu.
Thê thảm!
Diệp Quân cười khổ, nếu không nhanh chân chạy thoát, e là sẽ bị đánh cho tàn phế mất.
Hiện giờ hắn đã biết tại sao rất nhiều người đều dừng lại ở Trọng Thiên thứ tư này rồi, Trọng Thiên thứ tư rất đáng sợ, phải biết rằng, vừa rồi hắn dung hợp với Ngao Thiên Thiên, đã như vậy, hắn còn có thêm Kim Cang Thể, có thể nói cơ thể hắn đang ở mức khủng khiếp, thế nhưng lại chẳng thể chịu được một đòn của cường giả bí ẩn đó.