Vô Biên Chủ: “Lẽ nào không có cách giải quyết sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tên họ Diệp kia tạo ra trật tự, nếu có thể tăng hạn chế cho cường giả ở vũ trụ này thì sẽ là một cách giải quyết đấy”.
Vô Biên Chủ nói ngay: “Thế thì thử đi!”
Chủ nhân bút Đại Đạo lừ mắt: “Ông nói sao thì được vậy à?”
Vô Biên Chủ trầm ngâm: “Lập trường của ông kiểu gì thế hả?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Ta chẳng có lập trường gì hết”.
Vô Biên Chủ cạn lời.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vũ Trụ Kiếp xuất hiện, chúng sinh bị diệt vong, tội nghiệp từ kiếp trước sẽ được tính toán hết. Ai cũng thấy chuyện này vớ vẩn, vì dẫu sao kiếp trước cũng là kiếp trước, giờ là kiếp mới rồi, của cải làm ra từ kiếp trước đến kiếp này cũng có sài được đâu”.
Nói rồi, ông ta lắc đầu: “Đứng về lập trường của vũ trụ thì ông sẽ thấy Vũ Trụ Kiếp xuất hiện để mở lại vũ trụ. Đây là việc nên làm, vì nếu không thế mà cứ để mặc chúng sinh giành giật cướp bóc của nhau thì cuối cùng vũ trụ cũng sẽ không chịu nổi và bị huỷ diệt hôi”.
Vậy là đúng hay sai?
Vô Biên Chủ thoáng vẻ phức tạp.
Đây không còn là vấn đề đúng sai, mà là về lập trường nên không có ai sai cả.
Khi gặp chuyện này thì chỉ có thể xem nắm đấm của ai mạnh hơn thôi.
Vô Biên Chủ nhìn lên cao nhưng vẫn không thấy được Tổ Đạo, thậm chí còn không cảm nhận được. Nhưng ông ta biết thực lực của Tổ Đạo này chắc chắn vô cùng khủng khiếp.
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng nhìn Tổ Đạo ở trên cao.
Phía dưới, Diệp Quân cũng đang nhìn lên trời. Hắn cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Tổ Đạo, nhưng có thể nghe thấy giọng nói.
Một sự tồn tại không biết mạnh tới đâu!
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó xoè tay ra, Tiếu Tháp xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn Tiểu Tháp rồi nói: “Tháp gia, trận này sống chết ra sao khó đoán rồi”.
Tiểu Tháp tức tối nói: “Đừng nói nhảm nữa, ta đã đi theo ba đời nhà ngươi rồi nhưng chưa từng bỏ mặc ông hay cha ngươi, giờ đến ngươi cũng thế, hiểu chưa?”
Diệp Quân bật cười, sau đó cất Tháp gia đi. Hắn lại ngẩng nhìn lên cao mà không chút sợ sệt.
Tổ Đạo nói với Từ Chân: “Chân Thần, ngươi tu luyện đến cảnh giới này cũng chẳng dễ dàng gì, có chắc vẫn muốn đi trên con đường nghịch đạo không?”
Từ Chân cười đáp: “Ngươi có lập trường của ngươi, ta cũng vậy, dùng nắm đấm để giải quyết đi”.
Đến giờ phút này thì cô ta đã biết không còn gì để nói nữa cả.
Tổ Đạo gật đầu, sau đó giơ tay ra điểm, nhưng không nhắm vào Từ Chân.
Uỳnh!
Ngay sau đó, trong cơ thể Ác Đạo chợt toả ra một luồng khí tức khủng bố, hoa Ác Linh màu đỏ máu ở mi tâm của cô ta nhanh chóng trở nên chân thực.
Tu vi vạn thế đã hoàn toàn dung hợp.
Ngay từ giây phút đó, các kiếp uy đáng sợ đã ngưng tụ phía sau cô ta.
Vũ Trụ Kiếp.
Nhóm Bùi thần hầu ở bên ngoài cũng đang run rẩy cả thể xác lẫn thần hồn, Vũ Trụ Kiếp đúng là đáng sợ!
Đương nhiên họ đã từng chứng kiến Vũ Trụ Kiếp, hơn nữa còn thấy ở văn minh vũ trụ cấp tám. Song, Vũ Trụ Kiếp đó không thể so với Vũ Trụ Kiếp của hiện tại được.