Hắn ta tuy không phục đệ tử Thần Viện nhưng sẽ không xem thường, bởi vì Thần Viện nhiều năm qua không hề thu nhận hạng tầm thường vào.
Đồng thời, hắn ta cũng hiểu được đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.
Vì vậy hắn sẽ dùng hết sức lực để đối phó với đối thủ mạnh mẽ là Diệp Quân này.
Còn Diệp Quân chỉ đang nhìn cô gái váy bố, thấy đối phương cũng đang nhìn mình.
Hắn bèn nói: “Bọn ta sắp tỉ thí, ngươi nên đi xuống đi chứ hả?"
Mọi người: “…”
Cô gái váy bố lạnh lùng trừng hắn một cái rồi hóa thành kiếm quang biến mất.
Diệp Quân nói với Mục Vân: “Đến đây”.
Hắn vừa dứt lời, đối phương đã nhấc chân đi tới, từng bước từng bước đều mang theo mũi thương nhọn hoắt lao về phía hắn.
Thương bắn tới như sấm sét, thoắt cái đã tiếp cận Diệp Quân khi nhiều khán giả còn chưa kịp phản ứng.
Tiếc rằng khi chỉ còn cách nửa tấc, một thanh kiếm đã đặt ngay trước trán Mục Vân.
Là phi kiếm!
Tốc độ còn nhanh hơn cây thương!
Sự xuất hiện của nó khiến Mục Vân biến sắc, không dám giấu nghề nữa mà gầm lên. Một con yêu thú xuất hiện từ giữa trán hắn ta, bắt lấy thanh phi kiếm.
Bản thân Diệp Quân thì đã lui lại hơn mười trượng.
Mục Vân tấn công thất bại!
Diệp Quân nhìn con yêu thú, thấy nó giống vượn, hai tay lớn như cột đình, cả người đầy sát ý dữ tợn.
"Vượn Bàn Thiên!"
Có người la lên.
Yêu thú ở thời đại cổ này chia làm chín cấp, lên trên là nhập Thánh - tức cấp Thánh, sau đó là Thần trong truyền thuyết.
Cũng được gọi là Thần thú.
Mà con vượn Bàn Thiên lại thuộc về cấp bậc này.
Mục Vân gào lên một tiếng, bước tới trước, trường thương trong tay dữ tợn đâm tới.
Vượn Bàn Thiên cũng vươn tay nắm chặt lấy cán thương.
Nhân thú hợp nhất!