Lúc hắn vừa bước vào khu vực Thần Hư, một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chính là Đa Nguyên Đạo Đế!
Đa Nguyên Đạo Đế cung kính hành lễ với Diệp Quân: “Cha nuôi.”
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế trước mặt, sau đó nói: “Gọi ta là viện trưởng là được.”
Đa Nguyên Đạo Đế hơi do dự, sau đó nói: “Một ngày là cha, cả đời là cha.”
Diệp Quân bị ông ta làm cho không nói nên lời.
Táng Cương nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hơi nghi ngờ, cha nuôi ư?
Diệp Quân đột nhiên nói: “Dĩ An đâu?”
Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Dĩ An cô nương đang ở vương thành Thần Hư.”
Diệp Quân gật đầu : “Đưa ta đi!”
Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Cha nuôi, Phạn cô nương kia vẫn đang quỳ.”
Diệp Quân hơi nhíu mày: “Quỳ?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Đúng vậy, là cô cô ngươi bảo cô ta quỳ, nói đợi ngươi đi ra.”
Cô cô!
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Dẫn ta đi gặp cô ta.”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân và Táng Cương biến mất tại chỗ.
Rất nhanh, Đa Nguyên Đạo Đế dẫn Diệp Quân và Táng Cương đi tới trước mặt Phạn Chiêu Đế đang quỳ cách đó không xa, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, cô ta hơi giật mình, sau đó hung tợn lườn hắn.
Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Cô lườm ta làm gì, cũng không phải ta khiến Phạn cô nương quỳ.”
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cung kính nói: “Cô cô ngươi nói, chỉ ngươi mới có thể thả cô ta.”
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, trên người Phạn Chiêu Đế có một cỗ lực lượng thần bí bị trấn áp.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, hắn biết, cô cô nhất định sẽ không vô cớ trấn áp cô ta, nhất định là có nguyên nhân.
Trên mặt Phạn Chiêu Đế không có biểu cảm gì, cũng không yêu cầu Diệp Quân thả cô ta đi.
Lòng kiêu ngạo của cô ta không cho phép cô ta cúi đầu!
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế: “Nói chi tiết chuyện đã xảy ra.”
Đa Nguyên Đạo Đế khẽ gật đầu, sau đó kể lại chuyện gì đã xảy ra sau khi Diệp Quân rời đi.
Sau khi nghe Đa Nguyên Đạo Đế kể xong, Diệp Quân cau mày, nhìn về phía Phạn Chiêu Đế: “Cô muốn mượn tay cô cô của ta để diệt trừ Sáng Thế Đạo Điện!”
Phạn Chiêu Đế trầm mặc không nói gì.
Diệp Quân xoay người rời đi.
Phạn Chiêu Đế đột nhiên nói: “Ừ.”
Diệp Quân dừng bước lại, hắn xoay người nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế: “Ông biết Sáng Thế Đạo Điện này không?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Biết một chút, nhưng không nhiều.”
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Không phải ông vốn ở Sáng Thế Đạo Điện sao?”
Đa Nguyên Đạo Đế cười khổ: “Nói thật, ta là người gác cổng Sáng Thế Đạo Điện.”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Gác cổng.”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Đúng vậy, Sáng Thế Đạo Điện này là một thế lực vô cùng cổ xưa, bên trong có một vị Đế Thần, thực lực của vị Đế Thần này…”