Diệp Quân và Cao Thú nhìn nhau rồi cũng lên đường.
Đi vào một đoạn rồi, họ tách nhau ra. Diệp Quân hướng về bên phải, nhờ có Ẩn Nặc Châu mà khí tức được giấu kín, hoàn toàn có thể ngự kiếm mà không bị hai con yêu thú kia phát hiện.
Không lâu sau, hắn dựa vào trí nhớ mà đi đến một gò đá. Dùng thần thức quét một phen, thân hình hắn nhoáng lên rồi xuất hiện lại ở một nơi cách đó mười mấy trượng. Cách đó không xa là một thanh trường thương nằm chỏng chơ trên đất.
Cấp Thần Bảo!
Diệp Quân vươn tay gọi nó bay đến. Trên thân cây thương là vô số vết rạn như từng bị một thứ gì đó rất khủng khiếp nghiền nát.
Đúng lúc này, giọng nói phấn khởi của Cao Thú vang lên trong đầu hắn: “Diệp lão đệ! Ta tìm được rồi! Mau quay lại đây!"
Tìm được rồi!
Diệp Quân giật thót, vừa nhanh chóng xoay người ngự kiếm thì chợt nhận ra... Viên Ẩn Nặc Châu trên người hắn biến mất rồi!
Đúng lúc ấy, hai con yêu thú đồng thời quay đầu nhìn thẳng vào hắn. Một con há miệng rít lên đầy phẫn nộ rồi tung ra cú đấm với sức mạnh khiến núi non sụp đổ về phía Diệp Quân.
Hắn khẽ biến sắc, biết rằng mình không có đường trốn thoát khi một chiêu này đã phong tỏa mọi đường lui.
Đã vậy thì chỉ còn cách chiến đấu!
Hắn bèn bước tới, vung kiếm chém ra.
Kiếm ý vô địch và khí tức kiếm ý cuồn cuộn ập tới ngăn cản khí tức của con yêu thú kia.
Uỳnh!
Nhát kiếm của Diệp Quân đẩy lui được nắm đấm, nhưng lực đẩy sau khi va chạm cũng khiến hắn phải lùi lại. Nào ngờ còn chưa kịp đứng vững, một con yêu thú đã lao đến.
Diệp Quân không lùi mà tiến, thoắt cái vọt đến trước mặt nó.
Đánh!
Kiếm ý vô địch vô cùng vô tận không ngừng tuôn ra. Bầu trời phía trên thung lũng bị vô số tia kiếm quang xé toạc thành một vùng đen nhánh đáng sợ.
Một chọi hai!
Tuy phải đối mặt với hai con yêu thú nhưng Diệp Quân không hề sợ hãi, lại còn thấy nhiệt huyết dâng trào.
Bên kia, Cao Thú quắc mắt trừng đoàn trưởng Mục đứng gần đó: “Ẩn Nặc Châu của Diệp lão đệ bất ngờ mất hiệu lực, là do cô giở trò!"
Đoàn trưởng Mục chỉ chậm rãi bước tới: “Giao thi thể kia ra, ta sẽ chia cho ngươi một nửa”.