Diệp Quân nhìn xung quanh, quả nhiên lúc này xung quanh có thêm rất nhiều khí tức bí ẩn.
Thấy thế sắc mặt Diệp Quân lập tức sa sầm.
Sắc mặt của Đại trưởng lão của phúc địa Linh Hư và Trương Long Hổ ở đằng xa cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Vì cả đường đi, họ phát hiện xung quanh ngày càng có nhiều khí tức cường giả hơn.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi.
Câu nói của Tào Bạch thuộc Kiếm Tông ngày hôm đó đã khiến tất cả cường giả đều rút lui.
Mà bây giờ… cách biệt quả thật quá lớn.
Trương Long Hổ trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, làm thế nào đây?”
Đại trưởng lão không nói gì, sắc mặt hơi khó coi.
Ông ta biết những người nấp trong tối này đang ép buộc họ rời đi, chuẩn bị làm cho họ tự biết thân phận của mình.
Nếu họ không đi thì người khác sẽ khiến bọn họ bị bẽ mặt!
Gây khó dễ!
Đại trưởng lão lập tức do dự.
Ngay lúc này, Diệp Quân trên tàu vũ trụ bỗng cười nói: “Trương huynh, vết thương của ta đã khỏi rồi, các ngươi có thể đi được rồi đấy”.
Nghe thế, Đại trưởng lão và Trương Long Hổ xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân: “Cảm ơn hai vị đã hộ tống, bây giờ vết thương của ta đã khỏi, hai vị có thể đi rồi”.
Trương Long Hổ do dự rồi nói: “Diệp huynh…”
Diệp Quân cười nói: “Trương huynh, ta sẽ ghi nhớ ân tình hộ tống này, tiếp theo cứ để ta tự mình đối mặt”.
Trương Long Hổ im lặng không nói nữa.
Diệp Quân nhìn đại trưởng lão: “Tiền bối, ông dẫn Trương huynh đi đi”.
Đại trưởng lão do dự rồi nói: “Diệp công tử bảo trọng”.
Ông ta xòe bàn tay ra, một bình ngọc trắng bay đến trước mặt Diệp Quân, sau đó ông ta dẫn Trương Long Hổ biến mất.
Ông ta biết không thể đợi ở đây thêm được nữa.
Vì ông ta đã đánh giá thấp đám ông lớn trong bóng tối kia rồi.
Đừng nói là phúc địa Linh Hư, dù Kiếm Tông có đến e là cũng không chống đỡ nổi.
Sau khi hai người kia đi, Diệp Quân nhìn cái bình trước mặt, trong bình có ba viên đan dược.
Đều là đan dược tiên phẩm.
Hơn nữa ba viên này đều là đan dược hồi phục, có thể khôi phục lượng lớn huyền khí trong thời gian ngắn.
Diệp Quân khẽ nói: “Có lòng rồi!”
Ba viên đan dược này chắc chắn là vật vô cùng quan trọng với hắn.
Giúp hắn có khả năng đánh nhau lâu dài.
Đến giờ hắn vẫn còn để lại, chưa dùng đến mấy viên đan dược trị thương mà lúc đầu Diệp Quan Chỉ tặng cho hắn.
Thật ra đánh nhau cũng giống như đánh trận trong thế tục, nhiều lúc là đánh về kinh tế.
Lúc này Tịch Huyền bước đến cạnh Diệp Quân, cô ấy nhìn xung quanh khẽ nói: “Càng lúc càng nhiều hơn”.
Diệp Quân nhìn xung quanh lặng thinh không nói.
Đúng thật là khí tức mạnh mẽ trong bóng tối càng lúc càng nhiều.
Hơn nữa xem ra còn rất nhiều người đang chạy đến đây.
Một trăm vạn tiên tinh.
Ba số mệnh đại đạo.
Ai mà không thèm khát để mắt đến chứ?
Diệp Quân bỗng khẽ cười.
Tịch Huyền nói: “Cười gì thế?”
Diệp Quân khẽ nói: “Cười ta thật đáng tiền”.