Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đến một hoang địa, hoang địa rộng vô biên vô tận, trời âm u, không gian còn có cảm giác bức bách nặng nề.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Có biết đây là đâu không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Từ Nhu khẽ nói: “Thần chiến trường, năm đó đại tỷ đã quyết chiến với chủ nhân bút Đại Đạo ở đây, lúc đó chủ nhân bút Đại Đạo đang ở thời kỳ đỉnh cao, một tay bút Đại Đạo đánh dẹp, bất khả chiến bại hàng ngàn vạn năm, hơn nữa nắm trong tay đạo nguyên Đại Đạo…”
Nói rồi nàng ta quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Sau trận chiến đó, chủ nhân bút Đại Đạo bại trận, bị mọi người đuổi đi nhưng nơi này vẫn còn sót lại một ít đạo nguyên của Đại Đạo. Nếu ngươi có thể lấy được đạo nguyên của Đại Đạo thì có thể lấy đó để đắp nặn thần thể Đại Đạo, sau đó lấy thần thể Đại Đạo làm nền tảng để hấp thu một ít khí của Chân Thần mà đại tỷ để lại đây”.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Làm sao để có được đạo nguyên Đại Đạo?”
Từ Nhu khẽ cười: “Ngươi không hỏi ta tại sao lại dẫn ngươi đến đây, giúp ngươi thăng cấp sao?”
Diệp Quân nhìn chân trời ở đằng xa, khẽ nói: “Từ Nhu cô nương đang chê trách thực lực của ta quá thấp, không thể hoàn thành kế hoạch của tỷ, nên muốn giúp ta cải thiện sức mạnh của mình, để ta nhanh chóng trưởng thành, cuối cùng đi chống lại Vũ Trụ Kiếp, đúng không?”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, một lúc sau nàng ta cười nói: “Đúng đấy”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết sở dĩ Từ Nhu cô nương cứu ta là vì ta còn giá trị lợi dụng, ta hiểu”.
Từ Nhu quay đầu đi nhìn đằng xa: “Đi thẳng về phía trước”.
Diệp Quân đi về phía đằng xa.
Sau khi Diệp Quân đi một khoảng xa, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Từ Nhu, người đến là Từ Thụ.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân ở đằng xa, khẽ nói: “Những lời tỷ nói với huynh ấy trước đó, huynh ấy sẽ hận tỷ…”
Từ Nhu khẽ lắc đầu: “Con đường hắn chọn là con đường vô địch nhưng con đường này đâu dễ dàng như thế? Thân phận của hắn sẽ là trở ngại lớn nhất của hắn ở thời điểm bây giờ. Nếu không tàn nhẫn với hắn, không để hắn tự mình đứng lên thì cuối cùng hắn… sẽ suy sụp. Giống như vừa rồi đấy, hắn muốn dựa vào bản thân mình nhưng lại bất lực…”
Nói đến đây, nàng ta nhìn bóng lưng Diệp Quân, khẽ nói: “Hắn rất giỏi, cũng rất cố gắng nhưng vẫn chưa đủ, phải ép buộc hắn, phải để hắn tự mình đứng vững... Người đứng phía sau hắn không nhẫn tâm, nên chỉ có thể…”
Từ Thụ nắm tay Từ Nhu, lắc đầu: “Huynh ấy sẽ hận tỷ…”
Từ Nhu mỉm cười, nàng ta nhìn bóng lưng Diệp Quân: “Có đôi khi ta rất ngưỡng mộ Từ Kính, muốn làm gì thì làm, không cần suy nghĩ nhiều…”
Từ Thụ thở dài: “Từ Kính…”
Từ Thụ bỗng cười nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
Từ Thụ gật đầu: “Đạo nguyên Đại Đạo mà đại tỷ để lại cho tỷ đột phá ranh giới vào đã bỏ vào trong con rối thần Đại Đạo, chỉ cần huynh ấy đánh bại con rối thần Đại Đạo đó thì có thể lấy được đạo nguyên Đại Đạo…”
Nói đến đây, cô ấy nhìn Từ Nhu: “Sao không đưa luôn cho huynh ấy?”
Từ Nhu khẽ nói: “Đồ mà bản thân tự cố gắng lấy được khác với đồ người khác chủ động đưa cho…”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, nàng ta quay đầu lại nhìn: “Tính toán thời gian, có lẽ đám cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đó cũng đã sắp đến hệ Ngân Hà rồi…”