Mục Khoản khẽ thở dài: "Nếu người ta không muốn cho chúng ta thì sao?"
"Hừ!"
Ông lão kia hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng không tin Quân Đế dám cá chết lưới rách".
Các cường giả nhà họ Mục còn lại cũng đua nhau gật đầu. Ông lão kia lại nói: "Bây giờ thực lực tổng thể của nhà họ Mục vẫn còn, hơn nữa còn có Thần Tông, Nguyên tộc, Thần tộc, ta tin Quân Đế chắc chắn vẫn còn kiêng kỵ chúng ta, tất nhiên sẽ không dám quá tuyệt tình".
Nhưng Mục Khoản lại lắc đầu.
Ngày đó khi hư hồn Đại Đế của Quân tộc xuất hiện, hắn có nể tình không?
Không hề cho chút mặt mũi nào ấy chứ! Lúc này, Mục Trăn dẫn đầu đột nhiên nói: "Giống như Lục trưởng lão nói, chúng ta đến đàm phán với Quân Đế đi, nếu hắn bằng lòng cho chúng ta một luồng đế nguyên thì nhà họ Mục đầu hàng có sao đâu? Còn nếu hắn không cho, muốn làm lơ... Ta cũng không tin hắn thật sự dám cá chết lưới rách! Lập tức triệu tập toàn bộ tộc nhân bên ngoài về, bế quan cũng phải xuất quan, đã là lúc này rồi, nhà họ Mục ta phải hung dữ lên, nếu không lại bị tên Quân Đế kia bắt nạt!"
Sau khi tan họp.
Mục Khoản rời khỏi đại điện, cô ta ngẩng đầu nhìn về chân trời, trong mắt ánh lên một tia phức tạp.
Lúc này, Mục Tiếu đột nhiên đi tới bên cạnh cô ta: "Nha đầu, theo con thì bây giờ..."
Mục Khoản lắc đầu: "Người trong tộc chúng ta vẫn chưa hiểu rõ thế cuộc hiện tại, không đúng, không phải họ không thấy rõ được tình thế hiện tại, mà là đang cố chấp cầu may trong lòng mà thôi... Hầy!"
Nói đến đây, cô ta thấp giọng thở dài: "Người đời xưa nay vẫn vậy, trước khi mọi chuyện hỏng bét đến mức không thể cứu vãn được nữa, bản thân đã rơi vào đường cùng nhưng vẫn không chịu chấp nhận, cứ cố chấp ôm lấy một tia hi vọng".
Mục Tiếu do dự một lúc rồi nói: "Quân Đế kia không phải hạng người lòng dạ độc ác..."
Mục Khoản nói: "Hắn quả thật không phải là người tàn ác, nhưng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thì phải. Mà Quân Đế hiện tại đã giao toàn quyền xử lý cho cô ta, cũng đã nói rõ rằng nếu nhà họ Mục đầu hàng vào lúc này thì còn có cơ hội sống sót, nhưng bây giờ bọn họ cứ cố chấp giả ngơ không hiểu, nhà họ Mục chúng ta bây giờ đã không còn tư cách để cò kè mặc cả với Quân Đế nữa!"
Sắc mặt Mục Tiếu âm trầm cực kỳ.
Mục Khoản tiếp tục nói: "Hơn nữa, con luôn cảm thấy Quân Đế không chỉ tính toán cả Thập Hoang, mà hắn chắc hẳn còn có mưu đồ lớn hơn nữa, chính là vùng cấm Cổ Hoang kia..."
Mục Tiếu cả kinh trong lòng: "Chuyện này... Hắn có năng lực đó không?"
Mục Khoản bình tĩnh nói: "Theo con suy đoán thì bảy, tám vị Đại Đế kia căn bản không thể phong ấn lại thanh kiếm kia trong cơ thể hắn... Hắn chỉ đang gải vờ yếu thế thôi".
Mục Tiếu nghi ngờ nói: "Sao hắn lại giả vờ với chúng ta?"
Mục Khoản lắc đầu: "Không phải là với chúng ta, chúng ta không có tư cách đó, mà là hắn đang giả vờ yếu thế trước kẻ địch giấu mặt, ví như nền văn minh Toại Minh thần bí xưa nay ở Thập Hoang, từ khi Quân Đế đến đã cẩn thận từng bước khám phá ra nó..."
Nói đến đây, cô ta đột nhiên nắm chặt hai tay lại, cả người có hơi kích động: "Chí khí lòng dạ anh hùng cỡ đấy, hắn đặt hết mọi ý chí vào vũ trụ, nếu nhà họ Mục chúng ta có thể đi theo hắn thì chắc chắn toàn tộc sẽ được tiến thêm một bước. Nhưng nếu chúng ta dám cản trở trước mặt hắn, tất nhiên hắn sẽ nghiền chúng ta thành cát bụi, từ đó vạn kiếp bất phục".
Nói xong, trong sâu thẳm lòng cô ta chợt dâng lên một nỗi bất đắc dĩ sâu sắc.
Cô ta không phải tộc trưởng của nhà họ Mục, bởi vậy cô ta không thể làm chủ được điều gì cả.
Mà nhà họ Mục bây giờ còn đang vì lợi ích mà mờ mắt, dám cả gan vào hang cọp để cò kè mặc cả, rõ ràng họ không có tư cách đó mà.
Nhà họ Mục bây giờ đang vô cùng nguy hiểm!
Mục Tiếu đột nhiên nói: "Con đi tìm Quân Đế đi".
Mục Khoản nghe vậy thì lập tức đỏ mặt.
Thấy vẻ mặt của Mục Khoản, Mục Tiếu hơi run run.
Ông ta nói: "Nha đầu con suy nghĩ lung tung gì đấy? Ý của ta là con đi nương nhờ vào Quân Đế đó đi, với trí tuệ của con, hắn chắc chắn sẽ trọng dụng, chỉ cần hắn đồng ý thu nhận con thì Mục tộc ta sẽ có thêm một con đường sống".
Mục Khoản trầm mặc.
Mục Tiếu nói: "Đừng do dự nữa, đi ngay bây giờ đi".
Mục Khoản hít sâu một hơi, sau đó đáp: "Vâng".
Nói xong, cô ta lập tức biến mất.
Mục Tiếu nhìn về phía chân trời, ánh mắt lộ ra vẻ ưu sầu. Mục Khoản vừa rời khỏi Mục Vực chưa được bao lâu thì đã có một luồng sức mạnh thần bí bao tùm lấy cô ta, một khắc sau, thời không trước mặt cô ta nứt ra, tiếp đó có một cô gái chậm rãi xuất hiện.
Người tới chính là Đệ Nhất Tĩnh Chiêu!
Bên cạnh cô ta còn có một nhóm cường giả đỉnh cao của tộc Đệ Nhất và Đạo Tông.
Khi nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sắc mặt Mục Khoản lập tức thay đổi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Mục Khoản mà không nói lời nào, một luồng áp lực vô hình bao trùm lấy Mục Khoản.
Mục Khoản bình tĩnh nói: "Hóa ra là tộc trưởng Tĩnh Chiêu".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm Mục Khoản: "Muốn đi tìm hắn?"
Sắc mặt Mục Khoản trầm xuống, như ý thức được điều gì đó, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên tái nhợt, người phụ nữ trước mặt này chắc chắn sẽ không cho cô ta có cơ hội đi tìm Diệp Quân!
Tại sao?
Cùng là phụ nữ, tất nhiên cô ta hiểu rõ tâm tư của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, bây giờ Quân Đế đang ở tộc Đệ Nhất, dùng đầu ngón chân cũng biết quan hệ giữa Quân Đế và tộc trưởng Tĩnh Chiêu không hề đơn giản, mà tộc trưởng Tĩnh Chiêu dựa vào điều gì để xác lập quan hệ với Quân Đế?
Cũng không phải là mối quan hệ yêu đương chân chính, mà là lên giường trước...
Suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là Mục Khoản cô ta thì cũng nhất định sẽ không để người phụ nữ khác tiếp cận Quân Đế, bởi vì như vậy không chỉ có thể sẽ bị phân chia quyền lực, mà còn có thể có thêm nhiều tình địch khác...
Nghĩ đến đây, Mục Khoản bỗng lòng như tro nguội, cô ta xong đời rồi.
"Cô đi đi!"
Ngay lúc Mục Khoản rơi vào tuyệt vọng thì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở cách đó không xa đột nhiên lên tiếng.
"Hà?"