Trấn Thiên gật đầu: “Ta biết, có mâu thuẫn với Bắc Tề Yêu Vương đúng không’.
Diệp Quân đáp: “Phải”.
Trấn Thiên cười nói: “Nhưng khu vực Cổ Hoang có tới bốn vị yêu vương”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Bọn họ hành động riêng lẻ à?”
Trấn Thiên gật đầu: “Phải, chỉ cần yêu thần không ra tay với cậu thì vị yêu vương nào cũng không thể đại diện cho toàn bộ khu vực Cổ Hoang được”.
Diệp Quân cất lời: “Ý của tiền bối là chúng ta sẽ đi liên hệ với mấy vị yêu vương khác?”
Trấn Thiên trầm giọng nói: “Trấn tộc ta đại chiến với nhà họ Thần, thái độ của khu vực Cổ Hoang cực kỳ quan trọng, nếu bọn họ ủng hộ chúng ta thì nhà họ Thần chắc chắn sẽ thua, nhưng nếu bọn họ ủng hộ nhà họ Thần thì Trấn tộc chúng ta chắc chắn sẽ không đấu lại được. Vì thế chúng ta nhất định phải có được sự ủng hộ của khu vực Cổ Hoang, nếu không được thì ít nhất cũng phải khiến bọn họ làm một kẻ đứng ngoài cuộc”.
Diệp Quân nói: “Nếu ta là yêu thần chắc chắn ta sẽ chọn khoanh tay đứng nhìn làm ngư ông đắc lợi.
Trấn Thiên gật đầu: “Phải, theo lẽ thường thì sẽ là như thế, nhưng nếu nhà họ Thần đến tìm bọn họ, còn dùng lợi ích để lôi kéo bọn họ thì sao?”
Diệp Quân im lặng.
Trấn Thiên nhìn hắn: “Diệp tiểu hữu, chúng ta phải đích thân đi tới khu vực Cổ Hoang một chuyện để gặp vị yêu thần kia”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Trấn Thiên lập tức nói: “Ba người chúng ta sẽ đi ngay bây giờ”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ba người?”
Trấn Thiên cười giải thích: “Cả Nam Tuyết nữa”.
Trấn Nam Tuyết hơi ngạc nhiên nhìn về phía Trấn Thiên, cực kỳ khó hiểu.
Nhưng Trấn Thiên lại không nói gì cả mà lập tức dẫn theo hai người cùng biến mất ở vị trí ban đầu.
Không lâu sau đó cả ba đến chỗ một trận pháp dịch chuyển, sau khi tiến vào trận pháp dịch chuyển, ba người nhanh chóng xuất hiện trước một dãy núi miên man.
Trấn Thiên nhìn dãy núi không nhìn ra điểm cuối trước mắt, khẽ nói: “Dãy núi Cổ Hoang…”
Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối có quen vị yêu thần này không?”
Trấn Thiên lắc đầu: “Không quen”.
Diệp Quân sửng sốt: “Không quen á?”
Trấn Thiên gật đầu: “Nhưng tiên tổ của ta thì có quen”.
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, vị yêu thần này đã sống bao lâu rồi vậy?
Trấn Thiên nói: “Theo lẽ thường thì yêu tộc không quá có khả năng tham gia vào trận chiến này, nhưng ta sợ nhà họ Thần sẽ đến lôi kéo bọn họ, vì thế dù thế nào chúng ta cũng phải đến đây một chuyến…
Dứt lời ông ta lắc đầu cười khẽ: “Không thể không nói hiện tại Yêu tộc rất sung sướng, vì bọn họ hoàn toàn có thể ngồi im ra giá”.
Diệp Quân hơi ngại ngùng: “Tiền bối, lần này đã khiến Trấn tộc…”
Trấn Thiên lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến cậu, đây là quyết định của Trấn tộc chúng ta”.
Diệp Quân im lặng.