Diệp Quân lau vết máu trên khóe miệng, chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào đứng cách đó mấy trăm trượng, tay phải của người đàn ông trung niên đặt ở sau lưng, còn tay trái thì nắm chặt thành nắm đấm, bình tĩnh nhìn hắn.
Quan cận vệ đứng đầu - Hình Chu.
Một người cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ.
Hình Chu nhìn Diệp Quân chằm chằm, không nói lời nào, ông ta tiến lên một bước, một luồng khí tức võ đạo lập tức bao vây tinh vực cả trăm vạn dặm, lúc này mọi người ở trong đó đều cảm nhận được một cảm giác áp bức nghẹt thở đến đáng sợ.
Ở đằng xa, không gian chỗ Diệp Quân bị sụp xuống, hủy diệt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Chỉ là một luồng khí mà uy lực đã khủng khiếp đến thế.
Gần như là cùng một lúc, Diệp Quân đã biến thành tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Vèo!
Một tia kiếm quang vạn trượng lướt qua, khí tức võ đạo mà Hình Chu phóng ra xé ra một cái lỗ lớn, thoáng chốc kiếm quang đã lao đến trước mặt Hình Chu.
Ngón tay Hình Chu chỉ vào mũi kiếm của kiếm Thanh Huyên.
Ầm!
Thời không hàng trăm vạn trượng bỗng chốc sụp đổ, xung quanh biến thành bóng tối, từng luồng khí tức võ đạo đáng sợ và khí tức kiếm đạo tiếp tục lan ra xung quanh như sóng, vài cường giả Cựu Thổ có thực lực khá yếu đuối bị đánh văng ra xa.
Keng!
Lúc này, một tiếng kiếm kêu bỗng vang lên, sau đó từng tia kiếm quang đan chéo bao phủ khu vực phía xa, thế kiếm cực mạnh cộng thêm khí tức huyết mạch liên tục lan ra, ai chạm vào đều sẽ bị giết chết.
Đại chiến!
Khi nhìn thấy thực lực của Diệp Quân có thể sánh ngang với Hình Chu, mọi người đều tỏ vẻ hoảng sợ, đồng thời không tự chủ được liếc nhìn Toại Cổ Kim ở đằng xa.
Người phụ nữ này đánh giá thực lực của Diệp Quân chính xác đến đáng sợ, Diệp Quân này lại có thể sánh ngang với một vị Bất Hủ Đế Chủ, đây chỉ là Đại Đế thật sao? Hay là cảnh giới của tên này chỉ là bề ngoài?
Toại Cổ Kim không nhìn khu vực chiến đấu, cô ta xòe tay ra, một tia khí tức huyết mạch rơi vào lòng bàn tay cô ta, nhìn khí tức huyết mạch đó, cô ta khẽ cau mày, một lúc sau cô ta mới nhìn khu vực chỗ Diệp Quân, ánh mắt thâm trầm, không biết đang nghĩ gì.
Cách đó không xa, lúc này Khưu Nghiệt và Phù Việt cũng cảm nhận được khí tức huyết mạch tỏa ra từ Diệp Quân, hai người im lặng một chốc, nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Ầm!
Đúng lúc này, khu vực kiếm quang ở đằng xa bỗng nứt ra, sau đó Diệp Quân và Hình Chu đó cùng lùi về sau dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Mà trước mặt hai người, từng khí tức võ đạo đáng sợ và khí tức kiếm đạo, cùng với sức mạnh huyết mạch dâng lên như sóng thần, vô cùng đáng sợ.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân chậm rãi nhắm lại, được sức mạnh huyết mạch hỗ trợ, khí tức của hắn vẫn đang liên tục trở nên mạnh hơn.
Diệp Quân mở mắt ra, trong mắt đầy máu, hắn nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn đến Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Quân bỗng biến thành một tia kiếm quang rồi bay lên trời, lao thẳng vào tận sâu tinh hà.
Cho dù muốn đánh cũng không thể đánh ở nơi này.
Vì ở đây chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng đến chết, hiện giờ hắn chỉ có thể đánh du kích.
Nhưng chẳng mấy chốc, dây sắt màu đỏ máu trước đó lại xuất hiện, từng luồng sức mạnh đáng sợ lan về phía hắn.
Diệp Quân giơ tay đánh một nhát kiếm, nhát kiếm này bỗng chốc chém đứt xiềng xích sắt đỏ như máu, thời không bị giam cầm xung quanh lập tức trở nên bình thường, đúng lúc hắn định dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua thời không thì một luồng khí tức cực mạnh bỗng tấn công từ phía sau hắn, lúc này hắn cảm thấy khu vực thời không mà mình đang ở đứng bị thứ gì đó kẹp chặt.
Diệp Quân không nghĩ nhiều, xoay người chém một nhát kiếm.
Vèo!
Một luồng sức mạnh bí ẩn bị hắn chém đứt.
Lúc này Hình Chu xuất hiện ở trước mặt hắn, không những thế, một màn sáng bí ẩn bỗng rơi xuống từ tận sâu tinh hà, bao trùm khu vực thời không tối tăm nơi hắn đang đứng.
Thời không bị bao vây.
Diệp Quân bỗng đánh một nhát kiếm, màn sáng đó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thì rung lên dữ dội, sau đó nứt vỡ.
Diệp Quân bay thẳng lên trời, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh hà.
Hình Chu định đuổi theo nhưng lúc này Toại Cổ Kim bỗng nói: “Để hắn đi đi”.
Vừa nghe nói thế, mọi người đều ngạc nhiên, mọi người quay đầu lại nhìn Toại Cổ Kim, cảm thấy khó hiểu.
Khưu Nghiệt tức giận nói: “Để hắn đi? Tên này yêu nghiệt như thế, để hắn đi, sau này…”
Toại Cổ Kim nhìn Khưu Nghiệt như đang nhìn tên ngốc.
Ánh mắt này quả thật làm tổn thương người khác, Khưu Nghiệt tức đến mức mặt mày xanh mét, ông ta cũng không thèm để ý đến việc kẻ trước mặt này đáng sợ thế nào, đang muốn nổi giận thì lúc này Phù Việt của nền văn minh Vĩnh Sinh đằng xa đột nhiên xuất hiện kéo ông ta lại.
Toại Cổ Kim phớt lờ Khưu Nghiệt, xoay người đi về tận sâu tinh hà.
Khưu Nghiệt cực kỳ tức giận, ông ta nhìn Phù Việt: “Ngươi kéo ta đi làm gì? Ta…”
Phù Việt nói: “Nơi này có gần Cựu Thổ không?”
Khưu Nghiệt sửng sốt: “Ngươi, ngươi làm gì?”
Phù Việt nhìn Khưu Nghiệt: “Nơi này quá gần Cựu Thổ, nếu mà đánh nhau thì sẽ ảnh hưởng đến Cựu Thổ”.
Khưu Nghiệt tức giận nói: “Chỉ dựa vào hắn? Sức chiến đấu của hắn mạnh thật nhưng nếu chúng ta cùng tấn công”.
Phù Việt trầm giọng nói: “Chỉ một mình hắn thì không thể, nhưng hắn chỉ có một mình thôi sao?”