Chử Lăng liếc nhìn Quan Kiếm: “Chư vị đường xa tới đây, không bằng tới ngoài thành nghỉ ngơi một lát trước, Nam Chúng Thần Điện ta sẽ tự cho thần pháp một câu trả lời.”
Quan Kiếm cười nói: “Vậy chúng ta chỉ đành đợi rồi.”
Nói xong, ông ta dẫn theo đám người quay người rời đi.
Quân U liếc nhìn Diệp Quân rồi cũng dẫn theo một đám cường giả nhà họ Quân rời đi.
Chử Lăng đột nhiên nói: “Ta không hề nói người nhà họ Quân cũng có thể rời đi.”
Quan Kiếm dừng bước, ông ta cười nói: “Chử Lăng, ông có thể vẫn chưa biết, Quân U cô nương bây giờ chính là điện chủ Thần Thương Điện của Trung Chúng Thần Điện ta… Việc bổ nhiệm này vừa mới được truyền xuống, tuyệt đối không phải là đang nhắm vào Nam Chúng Thần Điện ông đâu ha!”
Chử Lăng cau mày.
Quan Kiếm vừa cười lớn vừa dẫn theo một đám cường giả rời đi.
Bên ngoài thành.
Quân U nhìn vào bên trong thành Chúng Thần, vẻ mặt lạnh nhạt, không biết đang nghĩ điều gì.
Một bên, Tiêu Uyên quan sát bên trong thành Nam Chúng Thần, trầm giọng nói: “Quan chủ thần, bọn họ…”
Quan Kiếm cười cắt ngang lời gã: “Ngươi lo sợ bọn chúng sẽ thả kẻ báng bổ kia đi đúng không?”
Tiêu Uyên gật đầu, ánh mắt u ám.
Quan Kiếm bật cười: “Đó không phải là chuyện tốt sao?”
Tiêu Uyên khẽ sửng sốt, nhưng sau đó lập tức hiểu ra.
Nếu như Nam Chúng Thần Điện thực sự thả Diệp Quân đi, vậy tội danh bao che cho kẻ báng bổ sẽ thành sự thật, Nam Chúng Thần Điện đuối lí, khi đối mặt với Trung Chúng Thần Điện sẽ không thể ngang ngược được nữa, điều quan trọng nhất là Trung Chúng Thần Điện có thể quang minh chính đại thu phục Nam Chúng Thần Điện.
Đây mới là mục đích chân chính của Trung Chúng Thần Điện!
Nuốt trọn toàn bộ Nam Chúng Thần Điện!
Ngoài ra, chỉ cần Diệp Quân rời khỏi thành Nam Chúng Thần… Vậy hắn sẽ mất đi sự bảo vệ của Nam Chúng Thần Điện, không phải chỉ còn có một con đường chết thôi sao?
Có thể nói đây là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Tiêu Uyên dường như nhận ra điều gì đó, lại hỏi: “Nếu bọn họ giết Diệp Quân thì sao?”
Quan Kiếm nhìn thành Nam Thần Điện, nhẹ giọng nói: “Nếu có một lý do quang minh chính đại thì tất nhiên là chuyện tốt, nếu như không có… Vậy thì tạo ra một cái, hoặc không có cũng không quan trọng, thực lực mới là quan trọng nhất.”
Tiêu Uyên gật đầu: “Đã hiểu.”
Một bên, Quân U liếc nhìn hai người, không nói gì…
…
Bên trong thành.
Trên đường phố, Chử Lăng và Nam Tiêu chậm rãi bước đi.
Lúc này, bóng đêm mờ mịt, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Nam Tiêu cung kính đi theo bên cạnh Chử Lăng, tâm trạng nặng nề.
Chử Lăng đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một tấm lệnh bài từ từ bay tới trước mặt Nam Tiêu.
Chủ Thần Lệnh!
Nam Tiêu kinh ngạc: “Thường Vụ Chủ Thần…”
Chử Lăng ôn hòa nói: “Mọi người đều nhất trí đồng ý để ngươi lên.”
Nam Tiêu yên lặng, y đã đoán ra được vài chuyện rồi.
Chử Lăng tiếp tục nói: “Diệp Quân là do ngươi mang về, ngươi xử lí chuyện này, sau khi xử lí hắn xong thì ngươi lên nhậm chức, đây là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi.”
Nam Tiêu cúi đầu, yên lặng không nói.
Chử Lăng quay đầu nhìn Nam Tiêu, Nam Tiêu đột nhiên nhận lấy lệnh bài, gật đầu: “Được.”