Trong tích tắc, kiếm ý trật tự và khí tức của hắn điên cuồng dâng trào, chỉ trong chốc lát, kiếm ý trật tự của hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng.
Nhưng Diệp Quân lại không hề cảm thấy vui mừng, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, kiếm ý trật tự đó lập tức tiêu tan.
Trật tự càng lớn, trách nhiệm càng lớn!
Ngày hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng là Dương Dĩ An đã chạy ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy Diệp Quân đang ngồi ở cửa, cô bé bỗng giật mình.
Diệp Quân đột nhiên quay lại nhìn cô bé, cười nói: “Dậy rồi sao?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Dĩ An rồi đưa tay ra, cười nói: “Hôm nay thi đấu nội môn, muội không thể vắng mặt đâu đấy”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Huynh đang đợi ta à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên”.
Dương Dĩ An lập tức mỉm cười, như trăm hoa nở rộ.
Một lúc sau, Diệp Quân dẫn theo Dương Dĩ An ngự kiếm rời đi, thanh kiếm xuyên qua bầu trời rồi biến mất ở nơi chân trời.
Sân luyện võ.
Cuộc thi đấu nội môn ngày hôm nay có thể nói là một sự kiện hoành tráng, toàn bộ đệ tử Kiếm Tông đã đến rất sớm và chiếm một vị trí thuận lợi để theo dõi.
Mặc dù chỉ có hơn bảy mươi đệ tử nội môn, nhưng lại có hơn một ngàn đệ tử ngoại môn, ngoài ra còn có đệ tử thân truyền và đệ tử chân truyền, tất nhiên số lượng đệ tử thân truyền và đệ tử chân truyền hơi ít, chỉ có hơn hai mươi người.
Ngoài đệ tử của Kiếm Tông ra, một số người từ các thế gia có tiếng và các thế lực tông môn ở Thanh Châu cũng đã đến đây rất sớm, còn có người nhà của các đệ tử Kiếm Tông,... Tóm lại, ngày hôm nay Kiếm Tông rất náo nhiệt, xung quanh sân luyện võ đã có mấy chục ngàn người ngồi trên ghế đá, hơn thế, người vẫn còn đang ùn ùn kéo đến.
Thi đấu nội môn!
Người chiến thắng sẽ đại diện cho Thanh Châu đến tham gia cuộc thi Vạn Châu!
Diệp Quân và Dương Dĩ An thấy có nhiều người như vậy, cả hai đều hơi ngạc nhiên.
Diệp Quân tìm chỗ cho Dương Dĩ An, cười nói: “Muội ở đây xem nhé”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Được”.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, bật cười, sau đó ngự kiếm đi đến một nơi ở trên bệ đá.
Lúc này, tất cả đệ tử nội môn đều ở trên bệ đá.
Hơn nữa hắn còn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, An Mộc Cẩn, Lục Huyền Phong, có cả Phó Cát.
Diệp Quân nhìn Phó Cát một lúc, hắn phát hiện chỉ mới một tháng không gặp mà Phó Cát đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, không còn vâng vâng dạ dạ như trước mà đã chín chắn hơn, ánh mắt cũng thâm trầm hơn.
Thấy Diệp Quân tới, Phó Cát nhìn hắn, sau đó bật cười toe toét.
Diệp Quân mỉm cười, nhưng vào lúc này một luồng kiếm quang rơi xuống trước mặt mọi người, kiếm quang tản ra, một cô gái xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đó chính là chủ tịch Kiếm Tông - Ngu Ngưng. Hôm nay Ngu Ngưng mặc một bộ đầm dài trắng, rất đẹp, nhưng hơi lạnh lùng.
Ngu Ngưng nhìn kiếm tu ở trong sân rồi nói: “Thi đấu nội môn có hai vòng, vòng thứ nhất là thử thách ý chí, chỉ cần kiên trì trong mười lăm phút là được, vòng thứ hai là thực chiến, bắt đầu”.
Không nói nhảm, lập tức bắt đầu luôn!
Giọng nói của Ngu Ngưng vừa dứt, một luồng kiếm ý mạnh mẽ từ trên trời đột nhiên giáng xuống, bao phủ tất cả kiếm tu ở trong sân lại.
Lúc mới bắt đầu, mọi người đều rất ổn, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của đám kiếm tu đã thay đổi.
Bởi vì họ nhận ra kiếm ý này càng lúc càng mạnh.
Bịch!