Trần Nhất Thiên mỗi ngày đều thêm một số máy đào mỏ, tốc độ phá hủy của Đại Lục bị vứt bỏ tăng lên đáng kể, có thể nói rằng trong vòng chưa đầy nửa tháng, có thể không đến mười ngày, toàn bộ Đại Lục bị vứt bỏ sẽ bị phá hủy hoàn toàn, lúc đó mọi sinh vật đều phải chết.
Diệp Quân biết thời gian còn lại không còn nhiều, hắn phải nhanh chóng đến Thiên Giới tìm Long Đại.
Mọi người trong bóng tối tiến về phía trước, thỉnh thoảng ở cuối tầm mắt, một luồng lửa sẽ bắn lên trời, chiếu sáng bầu trời như ban ngày.
Một lúc lâu sau, mọi người tiến vào một dãy núi, tuy nhiên, trước khi tiến vào dãy núi, đội trưởng Chiêm Phó lại bảo mọi người dừng lại, mọi người ngồi trước một tảng đá, gã liếc nhìn mọi người một cái, sau đó nói: Dãy núi này có linh thú bên trong, ít nhất cũng đều cấp sáu trở lên, cực kỳ hung hãn, không biết có bao nhiêu linh thú, nên sau khi tiến vào, chúng ta phải phối hợp cẩn thận, không ai được phép tự tiện hành động”.
Mọi người gật đầu.
Chiêm Phó nói: “Nghỉ ngơi mười lăm phút, ăn uống no nê, mười lăm phút nữa hành động”.
Mọi người bắt đầu lấy đồ ăn mình mang theo ra và bắt đầu ăn.
Cách đó không xa, Diệp Quân đặt Táng Cương xuống, Táng Cương nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Quân lấy ra một cái bánh bao đưa cho cô bé, cô bé không từ chối, nhận lấy lập tức ăn.
Diệp Quân cũng lấy ra một cái bánh bao bắt đầu ăn.
Hai người đều không nói gì.
Mười lăm phút sau, mọi người lên đường đi sâu vào trong dãy núi.
Vừa tiến vào trong núi, Diệp Quân nhíu mày nhìn Táng Cương phía sau lưng, tay phải cô bé nắm chặt đao…
Diệp Quân cũng cau mày lại, vì hắn cảm thấy nguy hiểm. Diệp Quân cõng Táng Cương đi đến bên cạnh Chiêm Phó, trầm giọng nói: “Nguy hiểm”.
Chiêm Phó hiển nhiên cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, gã liếc nhìn xung quanh, nhưng trời hoàn toàn tối đen, gã không nhìn thấy gì cả.
Chiêm Phó đột nhiên duỗi tay phải ra, mọi người vội vàng dừng lại.
Chiêm Phó ngồi xổm xuống, khẽ ngửi, một lát sau, gã mới chậm rãi quay đầu nhìn sang bên phải, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đột nhiên cách đó không xa xuất hiện một bóng đen.
Linh thú!
Trong mắt Chiêm Phó lóe lên một tia sát ý, “Giết”, mọi người lập tức lao về phía trước.
Lần này, người mà Chiên Phó tìm tới đều có thể chiến đấu, tất cả đều là người tàn nhẫn, mọi người không hề do dự lao ra ngoài, dưới đòn tấn công của bọn họ, linh thú bị giết chết, sau đó bị phân thây…
Thịt của loại yêu thú này chính là vật vô cùng bổ dưỡng.
Sau khi giải quyết con linh thú kia, mọi người tiếp tục tiến về bóng tối phía trước, nhưng vừa đi được không lâu, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi. Một bầy yêu thú!
Ít nhất có mấy trăm linh thú!
Vẻ mặt đội trưởng Chiêm Phó rất bình tĩnh, đột nhiên nói: “Tách ra chạy”.
Nói xong gã lập tức chạy ra ngoài, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mọi người vẫn còn hơi bối rối, nhưng bọn họ nhanh chóng phản ứng lại, chết tiệt, có khả năng bọn họ đã bị lừa.
Diệp Quân cõng Táng Cương nhanh chóng biến mất ở phía xa. Mọi người cũng xoay người bỏ chạy.
Tốc độ của Diệp Quân rất nhanh, chạy về phía Chiêm Phó, nhưng chạy không được bao lâu, hắn phát hiện có mấy con linh thú đuổi theo hắn.
Diệp Quân quay lại nhìn, mấy con linh thú to bằng những con bò đực trưởng thành, tốc độ cực kỳ nhanh.
Diệp Quân tăng nhanh tốc độ, nhưng linh thú ở bốn phía càng lúc càng nhiều, những con linh thú kia đói khát đã lâu, khi nhìn thấy con người, mắt chúng đỏ ngầu, phấn khích như được tiêm thêm chất kích thích.
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, với tốc độ này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị đuổi kịp. Diệp Quân nói: “Tháp gia, ngươi nghĩ biện pháp đi”.
Tiểu Tháp nói: “Chạy”.
Diệp Quân: “…”
Ngay lúc này, hai mắt Diệp Quân nhất thời sáng lên, hắn phát hiện phía trước có một con sông, hắn cõng Táng Cương điên cuồng tăng tốc, khi đến bờ sông, hắn cõng Táng Cương nhảy xuống sông.
Hắn không biết linh thú kia có biết bơi hay không, dù sao bây giờ hắn chỉ có thể đánh cược. Nhưng vừa nhảy xuống sông, phía sau đã vang lên tiếng nước bắn tung tóe. Sắc mặt Diệp Quân bỗng tối sầm lại.
Lúc này, Táng Cương ở trên lưng hắn đột nhiên xoay người, lao về phía mấy con linh thú.