Tiểu Bạch chớp mắt, không nói gì.
Hàng chục vạn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!
Nghe thế Diệp Quân cảm thấy hơi ngờ vực, có phải quá khoa trương rồi không vậy?
Có nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đến thế sao?
Nhị Nha tiếp tục lau vết máu ở khóe miệng: “Ta bị thương khá nặng… ta… đau quá…”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Bạch: “…”
Lúc này, Nhị Nha nháy mắt với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhanh chóng vung vẫy móng vuốt, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Quân, nó chớp mắt, sau đó thừa cơ lùi lại, cơ thể khẽ giật…
Diệp Quân càng thêm nghi ngờ.
Nhị Nha vội nói: “Nó bị thương nặng hơn ta…”
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch còn đang co giật, sau đó nhìn Nhị Nha, lặng thinh.
Sao nhìn thế nào cũng thấy hai kẻ này đang diễn kịch nhỉ?
Thấy Diệp Quân không nói gì, trái tim Nhị Nha nảy lên, cô bé vội chuyển đề tài: “Cháu trai, đi thôi, ta và Tiểu Bạch bảo vệ ngươi, đi…”
Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, việc cấp bách bây giờ là rời khỏi đây.
Nhị Nha quay lại nhìn con vượn khổng lồ ở đằng xa, cô bé vung tay, không nhiều lời lao về phía trước, tung một cú đấm về phía con vượn khổng lồ.
Thời không xung quanh lập tức rung chuyển, sau đó tan nát.
Nhìn thấy sức mạnh đáng sợ đòn tấn công của Nhị Nha, các cường giả đều há hốc miệng.
Ánh mắt con vượn khổng lồ đó đầy vẻ nghiêm trọng, nó không còn đường lui, chỉ đành liều mạng chống cự với đòn tấn công này.
Con vượn khổng lồ giận dữ gầm lên, hai tay thô bạo đập vào ngực mình nhưng nó không ngờ cơ thể của nó vừa bị Nhị Nha đánh cho tàn phế, nên khi nó đập mạnh vào ngực mình như vậy khiến nó nôn ra một ngụm máu.
Mọi người: “…”
Con vượn khổng lồ: “…”
Thế là xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, khi Nhị Nha lao đến trước mặt con vượn khổng lồ, nó xoay người bỏ chạy…
Chạy!
Ngay cả người trong tộc nó cũng không quan tâm nữa!
Bỏ chạy trước đã.
Lúc này các cường giả tộc con vượn khổng lồ đều ngơ ngác.
Tộc trưởng cứ thế mà chạy đi rồi à?
Một quyền của Nhị Nha đánh trúng không trung, cô bé cũng hơi sửng sốt, không ngờ rằng con vượn khổng lồ lại bỏ chạy.
Thật ra chủ yếu là đòn tấn công vừa rồi của Nhị Nha khiến nó bị ám ảnh.
Khác với kiếm của Diệp Quân, một quyền của Nhị Nha vừa rồi đã nghiền ép phương vị của nó.
Nó không có tự tin để đỡ lấy đòn tấn công nào nữa.
Thế nên nó quyết định bỏ chạy.