Người đàn ông cười nói với Diệp Quân: “Thật ra ta chỉ có thực lực cảnh giới Ách Đạo, cao hơn ngươi một cảnh giới mà thôi”.
Diệp Quân nói với vẻ khó tin: “Sao có thể chứ?”
Người đàn ông cười to: “Có gì là không thể à?”
Diệp Quân cười khổ: “Ta thật sự thấy hơi khó tin, vì với thực lực của tiền bối, ta cảm thấy dù là cảnh giới Diệt Đạo cũng không bằng ngài được”.
Người đàn ông đáp: “Ta từng giao thủ với Tam điện chủ Ác Đạo kia”.
Diệp Quân vội hỏi: “Kết quả thế nào?”
Người đàn ông bình tĩnh nói: “Cô ta không bằng ta”.
Nét mặt Diệp Quân thay đổi, thực lực Tam điện chủ Ác Đạo kia kinh khủng đến mức nào? Có thể nói nếu không nhờ cô cô váy trắng và cha ra mặt, dù Ung Đế đột phá cũng chưa chắc thắng được cô ta.
Nhưng đối phương lại không bằng tiền bối trước mặt, quan trọng nhất là tiền bối trước mặt chỉ có cảnh giới Ách Đạo.
Người đàn ông nói tiếp: “Chỉ cần kiếm đạo đủ thuần tuý, sức mạnh và tốc độ đạt mức tối đa, thật ra cảnh giới cũng không quá quan trọng, đương nhiên nếu ta đột phá đến Khai Đạo, kiểu như Tam điện chủ Ác Đạo kia, ta chỉ cần ba chiêu kiếm là có thể tiêu diệt”.
Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng lại vô cùng tự tin.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nâng cao cảnh giới cũng không phải chuyện gì khó với tiền bối đúng không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Rất khó”.
Diệp Quân không hiểu.
Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Trong lòng có nỗi hổ thẹn, sao có thể không khó được?”
Trong lòng có nỗi hổ thẹn!
Diệp Quân nhìn người đàn ông, xem ra những người bị nhốt ở đây đều có chuyện xưa.
Người đàn ông chợt hỏi: “Đời này ngươi có chuyện gì khiến mình hổ thẹn không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Không có”.
Người đàn ông cười nói: “Hâm mộ ngươi quá”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Không biết trong lòng tiền bối hổ thẹn vì điều gì?”
Người đàn ông không nói gì mà chỉ uống rượu.
Diệp Quân cũng không hỏi lại, chỉ im lặng lấy một ít rượu ra đặt trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông cũng không từ chối, uống một lát, ông ta chợt nói: “Ta thành thân rất sớm, đối tượng thành thân là thanh mai trúc mã của ta, cùng nhau trưởng thành. Sau đó ta muốn thành công nên hẹn bạn cùng ra ngoài lịch luyện, bạn ta gây ra hoạ lớn, ta vì giúp bạn chạy thoát mà bị một tông môn bắt nhốt hơn mười năm…”
Nói đến đây, ông ta uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Sau đó khi ta trở về gia tộc, thê tử của ta đã sinh”.
Diệp Quân sửng sốt.
Người đàn ông lại nói: “Cô ấy không phản bội ta, chỉ vì ta rời đi quá lâu, tất cả mọi người đều cho rằng ta đã chết, vì thế cô ấy bị một ca ca trong tộc ta phải lòng, sau đó cưỡng hiếp…”
Diệp Quân nhìn người đàn ông, sau đó hỏi: “Rồi sao nữa?”
Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Ta đã tiêu diệt cả gia tộc của mình”.
Diệp Quân im lặng.
Người đàn ông lại nói: “Ta là một người rất truyền thống, đặc biệt khi đó còn ảnh hưởng bởi tư tưởng Nho giáo, vì thế ta vẫn luôn không thể đối mặt với thê tử của mình, ta biết đó không phải lỗi của cô ấy, nhưng lại không thể đối diện với cô ấy…”
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Nếu là ngươi, ngươi có thể đối diện được không?”
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Cô ấy không sai”.
Người đàn ông gật đầu: “Ta biết cô ấy không sai, là ta sai, ta không nên biến mất lâu như thế, là ta không bảo vệ tốt cho cô ấy. Nhưng khi đó ta còn quá trẻ, ta không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng. Vì thế sau khi thu xếp ổn thoả cho cô ấy và đứa bé, ta bèn rời đi, cuối cùng một lòng tu kiếm, trong lòng không có chút vướng bận…”
Diệp Quân hơi thắc mắc: “Vậy tại sao tiền bối vẫn bị ràng buộc bởi chuyện này?”
Người đàn ông đáp: “Không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng”.
Diệp Quân im lặng.
Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Dù ta đã thu xếp ổn thoả cho cô ấy, còn luôn chăm sóc cô ấy… Nhưng ngươi biết chuyện khiến người ta tổn thương nhất trên đời này là gì không? Không phải những lời nói xấu xa mà là sự lạnh lùng, ta với cô ấy vốn gắn bó keo sơn, không giấu giếm nhau cái gì, nhưng sau đó, ta rất kính trọng, rất khách sáo với cô ấy…”