Diệp Quân bình tĩnh nói: “Bây giờ phá, hai người chia đợi chút Cổ Bàn đó tỉnh dậy... Vậy thì phải ba người rồi.”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo trầm xuống, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân một cái: “Cậu hay.”
Nói xong, ông ta đi đến trước cánh cửa đá đó, ông ta đưa một ngón tay ra chấm một cái nhẹ, cửa đá vỡ nát nhưng phía sau cửa đá là một bức tường phù văn, những phù văn đó chằng chịt giống như kiến vậy, lan toả ra sức mạnh màu đen kỳ lạ.
Thấy những phù văn này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nhíu mày thật chặt: “Vậy mà lại là thuật phong ấn này, mẹ nó... Quả nhiên có liên quan đến vật đó...”
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta lại không có giải thích, hai tay bắt đầu ra dấu những phù văn đó bắt đầu động đậy từ chút một, mà những sức mạnh kỳ lạ bọn chúng lan toả vậy mà bắt đầu biến mất từng chút một.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo một cái, không thể không nói người này cũng có vài chiêu.
Mà khi những phù văn này sắp biến mất, sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên thay đổi, bởi vì những phù văn này đột nhiên hoá thành một cột sáng bao phủ ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo kinh ngạc nói: “Căn nguyên của trận pháp này không phải ở đây, ở trong đó cậu mau vào để phá căn nguyên đó...”
Diệp Quân trực tiếp xông vào trong.
Nhìn thấy Diệp Quân xông vào trong, khoé môi của chủ nhân bút Đại Đạo hơi nhếch lên, ông ta cứ đợi như vậy cũng không biết đợi bao lâu, đột nhiên ông ta cảm thấy có chút không đúng, tay phải nhẹ nhàng vung lên những sức mạnh kỳ lạ bao phủ ông ta đột nhiên biến mất hết.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi vào trong, sau khi vào được hang động một lúc sắc mặt của ông ta đột nhiên trầm lại, bởi vì Diệp Quân đang ngồi xếp bằng ở đó không xa để nghỉ ngơi.
Nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo đi vào, hai mắt của Diệp Quân mở ra, cười nói: “Ông đến rồi à!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân không nói chuyện.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lần sau khi ông giả vờ có thể giả cho giống chút được không? Nếu không vừa đang sỉ nhục ta cũng đang sỉ nhục bản thân ông.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Mặt tốt của cha cậu thì không thừa hưởng, những thứ lung tung thì cậu lại thừa hưởng hết.”
Nói xong, ông ta đi vào bên trong.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo một cái cũng đi theo.
Đi theo tên này, bất cứ lúc nào ông ta cũng đều là trang thái cảnh giác cao độ, không có có chút xem nhẹ và buông lỏng.
Hai người đi vào bên trong, đi không bao lâu con đường đột nhiên trở nên rộng rãi, lại đi một lúc hai người sau khi đi qua một cánh cửa vòm thì nghênh đón chính là một toà cung điện cổ xưa rất to.
Thế giới dưới đất!
Phía trên của toà cung điện này đang lơ lửng một vầng trăng sáng nhưng lại là màu đen tối, hơn nữa toả ra màu đen kỳ lạ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt của chủ nhân bút Đại Đạo híp lại.
Chân mày của Diệp Quân cũng nhíu chặt lại, nơi này yên tĩnh như tờ, khắp nơi đều lộ ra sự kỳ lạ, hơn như thoạt nhìn cung điện này cứ giống như một ngôi mộ.
Thấy biểu cảm của chủ nhân bút Đại Đạo ngưng lại, đứng bất động ở đó, Diệp Quân biết chỗ này chắc chắn vô cùng không đơn giản, hắn cũng không động trong lòng âm thầm phòng bị
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên bật cười: “Thật là thú vị...”
Mặc dù trong lòng Diệp Quân tò mò nhưng cũng không hỏi, hỏi chính là tự rước lấy nhục, hơn nữa nếu như hắn hỏi thì chủ nhân bút Đại Đạo này không nhất định sẽ nói, nếu không hỏi thì chủ nhân bút Đại Đạo này ngược lại có thể sẽ chủ động nói.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không có hứng thú.”
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt: “Vốn dĩ muốn nói với cậu về phong ấn ở đây nhưng nếu như cậu không cảm thấy hứng thú vậy thì không nói nữa.”
Nói xong, ông ta đi ra nơi xa.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Thứ này rất mạnh sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Cậu không phải không có hứng thú sao?”
Diệp Quân nhìn xung quanh một cái, bình tĩnh nói: “Phong ấn này hình như cũng chẳng ra sao.”
“Đồ nhà quê!”