Ầm!
Sau khi kiếm quang và huyết quang bị phá nát, một luồng sóng xung kích đáng sợ lan ra, khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám người Bùi thần hầu thay đổi, tất cả đều lùi về sau, thế nhưng vẫn hơi chậm, bị đánh văng ra xa hàng vạn trượng.
Diệp Quân cũng bị đánh văng xa ra lần nữa, nhưng Ác Đạo đó cũng bị sóng xung kích của thế kiếm đáng sợ đó đánh lùi về sau cả ngàn trượng. Sau khi dừng lại, cô ta cúi đầu xuống nhìn tay phải của mình, lúc này vết nứt trên tay phải đã lớn hơn trước rất nhiều, trên đó vẫn còn sót lại kiếm khí.
Ác Đạo khẽ cau mày, khẽ vung tay phải lên, kiếm khí còn sót lại trong tay cô ta lập tức tiêu tan, sau đó cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân cách đó không xa, lúc này Diệp Quân trông rất thê thảm, thân hình như bị nứt thành từng mảng, cả người be bét máu.
Đòn tấn công vừa rồi suýt nữa đã đánh nát thân xác của hắn.
Nhưng ánh mắt Diệp Quân vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu.
Diệp Quân lau máu trên khóe miệng, hắn nhìn Ác Đạo, lúc này giọng Tháp gia vang lên: “E là hai chúng ta không đánh lại cô ta”.
Lúc này Diệp Quân đã đánh đòn át chủ bài của mình, thế nhưng vẫn không chiếm được ưu thế, hơn nữa đánh đến giờ Ác Đạo ở cách đó không xa vẫn rất bình tĩnh, ung dung.
Diệp Quân bỗng nói: “Lại lần nữa”.
Vừa dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó, thoáng chốc một tia kiếm quang màu đỏ dài cả vạn trượng đánh đến trước mặt Ác Đạo.
Ác Đạo bỗng giơ ngón tay lên, lôi quang lóe lên trên đầu ngón tay cô ta.
Bùm!
Kiếm quang và lôi quang cùng vỡ nát, Ác Đạo lui lại mấy ngàn trượng, nhưng thân xác Diệp Quân nổ tung tại chỗ, biến thành vô số ngọn lửa.
Thân xác nứt ra.
Diệp Quân nhìn thân xác nứt ra của mình, chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải nắm chặt kiếm Thanh Huyên, như cảm nhận được ý chí chiến đấu của Diệp Quân, kiếm Thanh Huyên bỗng nhiên run rẩy, phát ra một tiếng kiếm sắc bén và chói tai.
Ở đối diện hắn, Ác Đạo đang nhìn hắn, khóe miệng cong lên.
Tháp gia run giọng nói: “Nhóc con, chúng ta không còn gì nữa đâu”.
Đánh đến giờ đúng là họ đã xài hết chiêu thức của riêng mình.
Diệp Quân không nói gì, hắn nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay vẫn kêu liên tục.
Lúc này Ác Đạo ở cách đó không xa bỗng nói: “Ngươi còn đánh nữa không?”
“Mẹ kiếp!”
Lúc này Tháp gia bỗng tức giận nói: “Ngươi kiêu ngạo cái rắm”.
Ác Đạo liếc nhìn Tháp gia: “Đồ vô dụng”.
“Đệch!”
Tháp gia nổi giận: “Khinh thường ông đây à? Xem ông đây đánh chết ngươi”.
Nói rồi nó thiêu đốt thân tháp.
Ầm!
Lúc này ngọn lửa quanh người Diệp Quân biến thành ngọn lửa màu vàng.
Ngay lúc Tháp gia quyết định thiêu đốt thân tháp, khí tức của Diệp Quân bỗng tăng lên rất nhanh.
Lúc này, Diệp Quân cảm nhận được sức mạnh vô tận trong cơ thể, tay phải hắn nắm chặt kiếm Thanh Huyên, vô số kiếm ý khiến hắn tài tạo lại thân xác.
Thân xác kiếm ý!
Hồi sinh ngay tại đó.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Ác Đạo, ngay sau đó hắn biến mất.
Một tia kiếm quang màu đỏ vàng lóe lên.
Vút!
Tia huyết quang ở phía xa lập tức bị vỡ nát, sau đó Ác Đạo bị đánh văng ra xa cả mấy ngàn trượng.
Thấy thế đám người Bùi thần hầu ở phía xa sầm mặt.
Sau khi dừng lại, Ác Đạo nhìn thoáng qua người mình, trên người cô ta xuất hiện mấy vết nứt, kiếm thế của Diệp Quân cách đó không xa càng lúc càng mạnh.