Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vung tay, tất cả con cờ trên bàn cờ đều biến mất: “Vì tiểu tử kia, ta mới chơi với ông một chút, ông…”
Nói đến đây, bà ta nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông thật sự cho rằng ông có tư cách đấu với ta à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói với Thiên Mệnh Váy Trắng: “Câu chuyện còn chưa kết thúc mà, không phải sao?”
Người phụ nữ váy trắng liếc ông ta: “Đây là chỗ dựa của ông à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu cười khẽ: “Không phải, ta chỉ muốn đấu thêm một ván nữa không?”
“Thanh Nhi!”
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh người phụ nữ váy trắng, sau đó, một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh bà ấy.
Kiếm Chủ Nhân Gian, Diệp Huyên!
Diệp Huyên cười nói với chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta đánh với ông!”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng xua tay: “Đừng đừng, ta không đánh cờ với người mặt dày”.
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Thiên Mệnh Váy Trắng: “Chúng ta đánh cờ đi”.
Dù gì Thiên Mệnh cũng là một người coi trọng nguyên tắc, còn tên họ Diệp này là người lừa được cả đạo tâm của mình, không đáng tin cậy chút nào.
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Nếu ông không muốn đấu trí thì chúng ta có thể đấu võ… Ông có ngại việc cả nhà ta đấu với một mình ông không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Không cần đâu”.
Người đàn ông áo trắng cười to.
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo hơi khó coi.
Người đàn ông áo trắng cầm một quân cờ đen lên rồi đặt xuống, sau đó nói: “Ta đi rồi, tiếp theo đến lượt ông đấy”.
Dứt lời, ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng rời đi.
Một lát sau, cảm nhận được đôi huynh muội này đã đi hẳn, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn quân cờ đen trên bàn cờ, một lúc sau, ông ta chợt cười kỳ lạ: “Vua dựa dẫm, vậy chúng ta chơi một ván xem”.
Sau đó, cơ thể ông ta trở nên hư ảo.
Thì ra đây cũng không phải bản thể.
Dưới cây sinh mệnh ở nền văn minh Thiên Hành, Nhất Niệm nằm im lặng trên đùi Tịnh An.
Lúc này, tất cả tu vi của cô ta đều đã không còn, hoàn toàn biến thành một người bình thường.
Tịnh An cho một quả Thiên Hành vào miệng cô ta: “Ăn đi”.
Nhất Niệm há miệng cắn nhẹ, nước quả chảy vào miệng, cô ta lập tức nở nụ cười, hương vị đã lâu không được nếm.
Tịnh An cười khẽ, sau đó cũng cắn một cái rồi nói: “Nhất Niệm, Phạn Chiêu Đế kia đâu rồi”.
Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Trước đây khi khiêu khích cô cô, cô ta đã bị giết chết rồi”.
Tịnh An sửng sốt.
Nhất Niệm há miệng: “Ăn!”
Tịnh An vội vàng đặt quả đến bên miệng cô ta, Nhất Niệm cắn nhẹ, Tịnh An lại hỏi: “Sao cô có thể… tiếp tục giả mạo cô ta vậy?”
Nhất Niệm nhai trái cây, nhìn lên cây Thiên Hành, nhớ lại những chuyện trước đây.
Trước đây, trong một vùng tinh không, cô cô váy trắng kéo tay cô ta, hai người chậm rãi bước đi trong tinh không yên tĩnh.