Chốc lát sau, ba người tới trước một trận pháp dịch chuyển ở tinh không, lúc này, đột nhiên có một ông lão xuất hiện trước mặt ba người.
Ông lão kia cung kính chắp tay chào Nhị Nha: “Thuộc hạ Thạch Tam tham kiến viện chủ Nhị Nha”.
Nhị Nha gật đầu: “Bình thân”.
Thạch Tam: “…”
Diệp Quân lắc đầu cười cười.
Nhị Nha lại nói: “Mở trận pháp dịch chuyển đi, bọn ta cần đến ngôi sao màu xanh hệ Ngân Hà”.
“Ngôi sao màu xanh?”
Thạch Tam thoáng ngẩn người, vội vàng nói: “Thưa viện chủ Nhị Nha, tình hình ở ngôi sao màu xanh dạo gần đây không được ổn lắm…”
Nhị Nha nhíu mày: “Không ổn?”
Thạch Tam gật đầu: “Hình như bên đó xảy ra chuyện gì, cụ thể ra sao, thuộc hạ cũng không biết”.
Nhị Nha bình thản nói: “Không sao, ba chúng ta là chuyên gia giải quyết rắc rối”.
Thạch Tam liếc nhìn Nhị Nha, không dám lên tiếng, danh tiếng của Nhị Nha với Tiểu Bạch ở ngôi sao màu xanh hệ Ngân Hà đến chính ông ta cũng từng nghe nói đôi chút, hai người này không phải chuyên gia giải quyết rắc rối mà là chuyên gia gây rắc rối.
Thổ phỉ của ngôi sao màu xanh!
Đây chính là danh xưng của Nhị Nha với Tiểu Bạch ở đó.
Dưới sự chỉ huy của Thạch Tam, trận pháp dịch chuyển đi tới ngôi sao màu xanh được khởi động. Khi bước về phía trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân đột nhiên quay đầu hỏi Thạch Tam đang cung kính đứng một bên: “Ông không biết ta là ai?”
Thạch Tam nhìn Diệp Quân, kính cẩn hỏi lại: “Các hạ là?”
Diệp Quân nhăn mày.
Nhị Nha đứng bên nói với vào: “Người của hệ Ngân Hà không nhận ra ngươi đâu”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm, bước theo Nhị Nha cùng Tiểu Bạch vào trận pháp dịch chuyển. Trận pháp khởi động, ba người biến mất.
Khi đã tiến vào đường hầm thời không, Nhị Nha hưng phấn cười nói: “Nhị Nha ta lại về đây”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Hắn cũng biết, lần trước Nhị Nha bị gọi về không chỉ để hỗ trợ đánh nhau, một nguyên nhân khác nữa là Nhị Nha với Tiểu Bạch ở ngôi sao màu xanh của hệ Ngân Hà làm xằng làm bậy quá nhiều.
Lúc này, Nhị Nha chợt quay sang hào phóng nói với Diệp Quân: “Đến nơi, ta dẫn ngươi đi ăn uống xả láng, chơi bời vô tư luôn”.
Diệp Quân cười cười: “Được”.
Nhị Nha đột nhiên cười đầy thần bí: “Tìm cơ hội dẫn ngươi tới câu lạc bộ Vô Biên, chúng ta mỗi người gọi một em”.
Tiểu Bạch cũng vội chỉ vào mình, tỏ ý mình cũng muốn.
Nhị Nha hào phóng: “Ai cũng có phần”.
Tiểu Bạch nhếch miệng cười, ôm Nhị Nha hôn rối rít.