Kiếm của Diệp Quân bị luồng cương khí này ngăn trở, không chỉ có thế, phản lực cực lớn còn đẩy Diệp Quân tiếp tục lùi lại hơn chục thước.
Nhưng ngay sau đó, thanh kiếm trong tay Diệp Quân chợt hóa thành một luồng kiếm quang, phi tới trước mặt người đàn ông trung niên.
Phi kiếm!
Rầm!
Nhưng kiếm này vẫn không cách nào đâm vỡ cương khí Tiên Thiên của ông ta.
Thất bại này là do kiếm của Diệp Quân không chỉ bị sức mạnh thần bí kia áp chế kiếm ý mà cả tốc độ, sức mạnh cũng bị ảnh hưởng.
Trong tình thế hiện nay, kẻ địch của Diệp Quân không hẳn là người đàn ông trung niên kia, chính xác mà nói, hắn đang đấu với sức mạnh thần bí kia mới đúng.
Lúc này, người kia đã quay lại, chém một chưởng cực mạnh về phía Diệp Quân và Từ Chân: “Phá Thiên!”
Ầm!
Chưởng này tung ra, một chưởng ấn màu vàng kim ầm ầm kéo tới, lao về phía Diệp Quân và Từ Chân.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức biến sắc, Từ Chân nhắc nhở: “Hay là chạy đi?”
Chạy!
Diệp Quân vội gật đầu: “Nghe tỷ”.
Nói xong, hắn vội kéo Từ Chân, quay đầu bỏ chạy.
“Chạy đi đâu!”
Người đàn ông trung niên kia tung người lên không, đạp không trung đánh về phía Diệp Quân và Từ Chân một chưởng, trong chớp mắt, chưởng phong cực mạnh đã ập tới trước mặt hai người.
Diệp Quân đẩy Từ Chân ra, sau đó dấn thân lên trước, lấy ngón tay làm kiếm, đâm ra.
Ầm!
Trong cơ thể hắn, một luồng kiếm ý điên cuồng tràn ra, nhưng lại bị trấn áp trở về trong khoảnh khắc.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Quân nhịn không nổi, buột miệng mắng chửi.
Rầm!
Diệp Quân bị đẩy lùi hơn chục thước, khi dừng lại, khóe miệng đã tràn máu tươi.
Hậm hực muốn chết!
Quả thật, thời điểm này, Diệp Quân tức lắm, hắn ngẩng đầu nhìn lên, suýt thì buột miệng mắng to.
Nhưng ngẫm lại, lí trí mách bảo, thôi bỏ đi.