Diệp Quân nói: "Trở thành Thần tướng, huynh có thể làm nhiều việc hơn cho bọn họ.”
Nam Tiêu nói: "Ta biết, nhưng ta vẫn muốn ở lại đây…"
Diệp Quân im lặng.
Nam Tiêu mỉm cười nói: "Ta ở đây cũng có thể làm việc cho văn minh Thần Minh, không phải sao?”
Thấy y đã hạ quyết tâm, Diệp Quân cũng không cưỡng cầu, gật đầu nói: "Vậy thì làm một chức vụ nhàn rỗi đi, đó là làm đặc sứ Thần Minh, thay Thần Minh đi tuần thị nhân gian, chức quan cao hơn, có thể tiền trảm hậu tấu.”
Nam Tiêu cười nói: "Được được, ta thích cái này, ha ha!"
Diệp Quân cũng cười.
Lúc này, ông chủ đích thân bưng bát đĩa trên tay chạy tới, cẩn thận đặt bát đĩa lên khay trên bàn, sau đó lần lượt đặt hai bình rượu lên khay trước mặt Diệp Quân và Nam Tiêu, mỉm cười: "Thầy Nam Tiêu, vị công tử đây, hai vị dùng ttự nhiên, nếu cần thì cứ dặn dò.”
Nam Tiêu cười nói: "Đa tạ."
Ông chủ vội vàng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, thầy Nam Tiêu đến tiệm của chúng ta là vinh dự của chúng ta… Ta không làm phiền hai vị nữa, hai vị dùng thoải mái…”
Nói xong, anh ta rút lui.
Hai người bắt đầu uống rượu và trò chuyện rất nhiều, hai người nói rất rất nhiều, về tương lai của khu ổ chuột, cũng nói đến tương lai của toàn bộ nền văn minh Thần Minh, cuối cùng, là tương lai của toàn bộ vũ trụ...
Cả hai đều không dùng thần lực để kiềm chế rượu nên chỉ trong chốc lát mặt họ đỏ bừng, nói chuyện cũng không ngần ngại nữa, cái gì cũng nói...
Không biết bao lâu sau, Diệp Quân đột nhiên thở dài: "Lần trước khi uống rượu nói chuyện như vậy, vẫn là ở vũ trụ Quan Huyên... cùng một người huynh đệ của ta… Ồ đúng đúng, hắn tên là."Phương Ngự, Nam huynh, về sau nếu có cơ hội, chúng ta có thể cùng nhau uống rượu nói chuyện..."
Gương mặt Nam Tiêu cũng đỏ bừng, cười nói: "Được, đến lúc đó, cùng nhau uống rượu, cùng nhau rửa chân…"
Lời vừa dứt, cả hai đều im lặng.
Tiêu rồi!
Hai người lén lút nhìn xung quanh, cũng may mắn thay, lúc này trong quán rượu không có ai, nên cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau rồi cười lớn.
Uống được ba hiệp, Diệp Quân đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nam Tiêu đột nhiên nói: "Diệp huynh."
Diệp Quân quay lại nhìn Nam Tiêu, Nam Tiêu đang nhìn hắn, "So với những gì huynh đã làm với khu ổ chuột, những gì ta làm thực ra không đáng kể, nhưng bây giờ, ta lại đạt tới Thần Minh Cảnh... ...Ta rất xấu hổ ......"
Diệp Quân đi tới trước mặt y, đánh y một quyền, "Nói nhảm cái gì đấy? Ta đi đây.”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Ở phía sau, Nam Tiêu nhìn bóng dáng Diệp Quân rời đi, trong lòng thầm nói: "Diệp huynh, Nam Tiêu ta bằng lòng nghe theo trật tự của huynh."
Các người dân của khu ổ chuột coi Nam Tiêu là Thần Minh, mà Nam Tiêu lại coi Diệp Quân là Thần Minh, không liên quan đến điều gì khác, chỉ vì bọn họ đều có lý tưởng và mục tiêu giống nhau.
Ở phía xa, sức mạnh tín ngưỡng không màu xuất hiện xung quanh người Diệp Quân, mà “Trật tự Pháp” được hình thành bởi sự hợp nhất giữa Quan Huyên Pháp và Thần Minh Pháp trong cơ thể hắn cũng đang lặng lẽ thay đổi.
Đây là sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết nhất trên thế gian!
Diệp Quân dừng lại, suy nghĩ một lát rồi sải bước đi về phía xa.
Khi hắn rời khỏi quán rượu, trời đã chạng vạng, hắn đi qua vài con phố và cuối cùng đến một bãi rau phía sau một ngôi nhà bằng đá, có một cô bé đang ngồi xổm ở đó, hai tay chống cằm, đang nhìn về phía trước, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Cô bé đó chính là Tiểu Nhiễm.
Diệp Quân đi tới, Tiểu Nhiễm cảm nhận được, cô quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Quân, vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Quân, cô nắm lấy tay Diệp Quân, run rẩy nói: "Ca ca… Tang Mi tỷ tỷ đâu? "Tang Mi tỷ tỷ đâu?"
Diệp Quân không nói gì.
Tiểu Nhiễm rõ ràng đã nhận ra điều gì đó, nước mắt lưng tròng.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: "Cô ấy sẽ luôn ở bên chúng ta."
Tiểu Nhiễm
小冉
Tiểu Nhiễm
lập tức nhào vào lòng Diệp Quân, ôm chặt lấy hắn, nước mắt trào ra.
Diệp Quân kéo Tiểu Nhiễm đến trước ruộng rau, nhỏ giọng nói: "Đây là rau cô ấy trồng à?"
Tiểu Nhiễm gật đầu, hốc mắt đỏ hoe, "Lúc rời đi tỷ ấy có nói một câu…"
Diệp Quân nhìn Tiểu Nhiễm nói: "Câu gì?"