Tông Tín: “Chính xác”.
Diệp Quân: “Tiền bối giải thích được không?"
Tông Tín: “Đó là một loại ý chí. Ngươi biết mấy tên Thần ngoài kia không?"
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết họ đến từ điểm giao Hư Chân”.
Tông Tín: “Năm xưa, cường giả ở nơi đó cao nhất chỉ đến mười phần Chân, các thiên tài yêu nghiệt ai cũng muốn đột phá nhưng không được. Sau đó, điểm giao Hư Chân xuất hiện một loại ý chí, gọi là ý chí của Thần. Nhờ nó mà họ lĩnh ngộ được sức mạnh mới, ngày càng nhiều Thần xuất hiện”.
Diệp Quân hạ giọng: “Chỉ cần tín ngưỡng nó là có được sức mạnh sao?"
Tông Tín: “Phải, không chỉ vậy mà còn đột phá ràng buộc từ cảnh giới. Sau khi thành Thần, muốn mạnh hơn thì phải tự gieo Thần chủng trong lòng, thu thập sức mạnh từ ý chí của Thần”.
Diệp Quân: “Tiền bối, những Thần kia... là ai?"
Tông Tín: “Ta không biết, chỉ biết đây là một loại ý chí”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tông Tín: “Thật ra các Thần kia đều là được tạo thành. Thứ bàng môn tả đạo này có thể giúp một người đạt được sức mạnh cực đại trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng sẽ bị biến thành nô lệ của 'ý chí'“.
Diệp Quân: “Vậy mà họ vẫn làm?"
Tông Tín thở dài: “Cũng chỉ có người có chống lưng như ngươi mới hỏi được câu này”.
Diệp Quân: “...”
Tông Tín: “Ngươi có thể so sánh với người nghèo trong thế tục có thể làm tất cả vì tiền. Nhất là những ai sợ nghèo, chỉ cần cho tiền là có thể sai sử hoàn toàn”.
Diệp Quân im luôn.
Tông Tín: “Ngươi chưa nhận ra sao, chúng ta không khác gì họ cả. Họ muốn tiền, chúng ta muốn sức mạnh, cả hai đều bị nô dịch thôi”.
Diệp Quân: “Tiền bối cũng không biết Thần này là ai?"
Tông Tín: “Ừ, năm ấy ta vô tình mới gặp được Ấn Thần Linh, rồi lại vì tham lam mà đi vào đây, mãi không ra được”.
Diệp Quân tò mò: “Tiền bối bị thứ gì giam lại?"
Tông Tín: “Sức mạnh phong ấn đặc biệt”.
Diệp Quân: “Đã bao lâu rồi?"
Tông Tín im lặng một hồi: “Không lâu lắm, tầm vài chục triệu năm thôi”.
Diệp Quân: “...”
Tông Tín: “Những tên Thần bên ngoài muốn lấy ấn này là vì nó chứa rất nhiều ý chỉ của Thần, bản thân lại là Thần vật siêu cấp. Mấy kẻ tín ngưỡng ý chí của Thần đó xem nó như thứ được làm ra cho mình”.
Diệp Quân: “Tiền bối cũng tín ngưỡng thứ đó?"
Tông Tín: “Không”.
Diệp Quân: “Nên mới bị nhốt ở đây chứ gì?"
Tông Tín: “...”
Tông Tín: “Cũng có nguyên do đó”.
Diệp Quân: “Còn lý do gì nữa không?"
Tông Tín cười: “Trừ Thần được tạo ra thì trên đời còn một loại Thần khác, chính là cái mà người đời hay gọi là Mệnh Thần, tức những người thành Thần mà không dựa vào ý chí thần linh. Tất nhiên, ở nơi đó thì bọn họ bị xem là dị đoạn”.
Diệp Quân hỏi lại: “Dị đoan?"
Tông Tín gật đầu: “Chịu thần phục thì sẽ được làm Thần Chủ, không thì thành dị đoan”.
Diệp Quân: “...”
Tông Tín: “Ta cũng là một dị đoan, vẫn đang trên đường trốn chạy, bọn họ cũng không làm gì được ta. Nào ngờ giữa đường phát khùng mới đi vào chỗ Ấn Thần Linh này...”
Diệp Quân: “...”