Diệp Quân không nhiều lời, ngự kiếm bay lên rồi biến mất khỏi đó.
Thấy thế, mấy người Sậu Nguyên cũng vội vàng đi theo.
Người đàn ông cao lớn nhìn mấy người Diệp Quân biến mất, khẽ nói: “Đúng là yêu nghiệt”.
Mặc dù quy định người ngoài không thể đi vào biên giới vũ trụ này nhưng dĩ nhiên gã sẽ không cứng nhắc tuân theo quy tắc, dù sao cũng đánh không lại.
Mặc dù có thể gọi cứu viện đến nhưng không cần thiết.
Vì cho dù viện binh có đến cũng cần thời gian, khoảng thời gian này gã có thể đã bị mấy người này giết chết rồi.
Không đáng để liều mạng.
Nhắm một mắt, mở một mắt, ngươi ổn, ta ổn, mọi người đều ổn.
Diệp Quân dẫn mọi người đi vào biên giới vũ trụ đó, sau đó là đối mặt với cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn.
Diệp Quân nhíu mày, chém một nhát kiếm ra.
Vèo!
Một tia kiếm quang xẹt qua không trung lập tức đánh tan một vùng cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn khá lớn, nhưng ngay sau đó hắn biến sắc vì ngày càng nhiều cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn cuồn cuộn lao đến.
Lúc này Sậu Nguyên ở một bên bỗng nói: “Để ta”.
Dứt lời, ông ta tiến đến trước một bước, tung ra một cú đấm, quyền ý ngút trời lao ra khiến cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn chấn động tạo thành con đường lớn.
Sậu Nguyên nói: “Cậu Diệp, đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, ngự kiếm bay lên, dẫn theo bảy Huyết Thi bay về phía đằng xa.
Sau khi đi vào khu vực dòng chảy thời không hỗn loạn, vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì hắn phát hiện ra dường như họ đã đi vào một vùng biển dòng chảy thời không hỗn loạn, xung quanh là dòng chảy thời không hỗn loạn vô tận, hơn nữa có vài dòng chảy thời không hỗn loạn hệt như lôi kiếp, uy lực cực lớn.
Lúc này Sậu Nguyên đã có vẻ hơi mất sức.
Các Huyết Thi còn lại cũng đồng loạt ra tay giúp chống lại các dòng chảy thời không hỗn loạn xung quanh đó.
Diệp Quân cũng không rảnh, phóng vô số kiếm ý của mình ra, kiếm ý biến thành nhiều kiếm khí chém về phía xa.
Mở đường, không biết qua bao lâu, cuối cùng mấy người Diệp Quân cũng đã rời khỏi khu vực dòng chảy thời không hỗn loạn đó.
Diệp Quân đứng ở trong một tinh không quay đầu nhìn lại, dòng chảy thời không hỗn loạn ở tận cuối tầm nhìn của hắn cuồn cuộn như thủy triều, mặc dù cách nhau mấy vạn trượng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được uy lực đáng sợ đó.
Diệp Quân nhìn khu vực dòng chảy thời không hỗn loạn đó, lặng im không nói.
Nếu lần này chỉ dựa vào thực lực của mình hắn thì hắn không chắc có thể đối đầu được.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, cổ tự bí ẩn xuất hiện trong tay hắn, Diệp Quân nói: “Sậu Nguyên, muốn đánh thức cổ tự này thì phải dùng rất nhiều linh khí à?”