Xa xa, Diệp Quân cầm kiếm trong tay chống trên mặt đất, khoé miệng không ngừng có máu tươi tuôn ra, mặt đất trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Tình trạng cơ thể của hắn cũng không tốt lắm, toàn thân đâu đầu cũng có vết nứt.
Hơn nữa đây còn là đã có Ngao Thiên Thiên gánh hộ, nếu không có Ngao Thiên Thiên giúp đỡ, cơ thể hắn đã chẳng thể chịu nổi sức mạnh khủng bố này.
Diệp Quân lau vết máu bên khoé miệng, khẽ nói: “Thiên Thiên!”
Một lúc sau Ngao Thiên Thiên lên tiếng: “Ta đây!”
Diệp Quân nhếch môi cười: “Có thể lần này chúng ta thật sự phải chết ở đây rồi”.
Ngao Thiên Thiên nói: “Đừng sợ!”
Đừng sợ!
“Ha ha!”
Diệp Quân cười lớn rồi đứng thẳng người, tay phải cầm ý kiếm chậm rãi đi về phía năm thần linh trẻ nơi xa kia.
Nhìn thấy Diệp Quân đi tới, năm quân cận vệ trẻ đưa mắt nhìn nhau, lúc này thiếu niên dẫn đầu bỗng bật cười: “Thân là quân nhân, việc gì phải bận tâm tới thân xác này? Các huynh đệ, nếu có kiếp sau hy vọng chúng ta lại làm huynh đệ!”
Ầm!
Trong nháy mắt, cơ thể và linh hồn của hắn ta bùng cháy.
Mà gần như cùng lúc đó, bốn người còn lại cũng thiêu đốt cơ thể và linh hồn!
Bọn họ biết kiếm tu trước mặt vẫn còn khả năng chiến đấu, nếu không dốc hết sức thì bọn họ chẳng thể ngăn cản được hắn.
Phía sau là Chân vũ trụ!
Bọn họ không còn đường lui nữa!
Đúng sai?
Ở vũ trụ này làm gì có nhiều đúng sai như thế?
Có thì chỉ có kẻ mạnh làm vua, kẻ nào thích nghi được thì tồn tại thôi.
Thân là quân cận vệ của Chân vũ trụ, bọn họ chỉ biết một chuyện, đó là trung thành với Chân Thần, bảo vệ Chân vũ trụ đến chết.
Năm người đồng thời thiêu đốt cơ thể và linh hồn, lúc này khí thế của năm người đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Mà lúc này, cơ thể Diệp Quân ở phía xa cũng bốc cháy, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc một luồng kiếm quang cháy hừng hực đã xuất hiện.
Một kiếm này coi cái chết như chốn trở về!
Năm quân cận vệ trẻ kia cũng đồng loạt xông lên.
Năm ngọn lửa quét qua nơi đây.
Bùm!
Thời không trong phạm vi mấy nghìn trượng xung quanh vỡ vụn, sáu ngọn lửa bùng nổ, một bóng người bay ra ngoài.
Người bay ra là Diệp Quân, hắn bay ra hơn một nghìn trượng mới dừng lại, mà vừa dừng lại, Ngao Thiên Thiên đã từ từ lăn ra khỏi cơ thể hắn.
Diệp Quân đã ở trạng thái thể linh hồn kéo tay Ngao Thiên Thiên lại, hắn nhìn cô gái cạnh bên, lúc này cơ thể Ngao Thiên Thiên cũng đã không còn, chỉ dư lại linh hồn đang biến mất với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.