Thấy thế Diệp Quân há hốc mồm.
Lúc này, kiếm Thanh Huyên trong người hắn bỗng xuất hiện trong tay người phụ nữ váy trắng, bà ấy nhìn kiếm Thanh Huyên rồi nói: “Còn thiếu một bước sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Giúp cô cô một việc, nếu làm tốt, cô cô sẽ đích thân thắp sáng ô vuông cuối cùng cho con”.
Diệp Quân hỏi tò mò: “Việc gì ạ?”
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn tận sâu tinh hà đó: “Ở một nơi rất xa phía trước có một thế giới, cô cô và cha con cảm thấy chế độ và trật tự của thế giới không tốt lắm, con đến đó thay đổi giúp cô cô và cha con, được không?”
Diệp Quân chớp mắt, không nói gì.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Có phải con nghĩ cô cô không gì là không làm được không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Không phải nghĩ ạ, mà là cô cô vốn dĩ đã toàn năng”.
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Cái rắm ấy”.
Diệp Quân nhếch môi cười.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi về phía xa: “Trước đây ta từng nói với cha con rằng việc khó nhất trên đời chính là thay đổi lòng người và bản chất con người. Người đời ai cũng nói bản chất con người vốn thiện lương, nhưng họ lại không biết nhiều lúc, bản chất con người là ác nhiều hơn thiện… Nếu chưa từng trải qua cái ác, trật tự của con sẽ không hoàn thiện, mà trên thế giới này cái ác của nhiều người không phải là sai lầm của cá nhân mà là sai lầm của thời đại, cha con và ta muốn để con đi trải nghiệm”.
Diệp Quân hỏi khó hiểu: “Sai lầm của thời đại?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Có sự khác biệt giữa việc mình nghe, nói và tự đi trải nghiệm. Lần trước con đã làm rất tốt, nhìn lại lần nữa để phát hiện vấn đề trong trật tự của mình là điều rất tốt, lần này bọn ta cũng mong con đi trải nghiệm một lần”.
Diệp Quân im lặng.
Người phụ nữ váy trắng dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân: “Nói một cách đơn giản, cô cô muốn con giúp, cũng đồng thời muốn tăng thêm độ khó cho cuộc sống của con”.
Nói rồi bà ấy mỉm cười: “Có muốn thử trải qua những ngày tháng không có chỗ dựa dẫm nào không?”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, nghiêm túc nói: “Con không sợ”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn thẳng vào hắn: “Mọi chuyện đều dựa vào bản thân, không có thân phận đặc biệt, không có chỗ dựa dẫm”.
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Cô cô, mấy cái này đều không có vấn đề gì, chỉ là khi con đến nơi mà cô cô nói, có thể đừng phong ấn tu vi của con không? Cô cô phong ấn Tháp gia cũng không sao”.
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ váy trắng lại lắc đầu.
Diệp Quân cười khổ.
Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Lần này cô cô muốn con đi vào nơi có độ khó cấp địa ngục một lần”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Cô cô muốn con đi thay đổi vũ trụ như thế nào?”, người phụ nữ váy trắng nói: “Lúc đầu khi ta và cha con đi ngang qua nơi đó, bọn ta nợ một khoản tiền, cha con nói con trai ta sẽ trả, thế nên…”
Mẹ nó chứ!
Vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Thôi xong!
Cha mình điên rồi sao?
Đã lúc nào rồi mà còn đào hố cho mình vậy!
Cha có bản lĩnh thì đi đào hố lại cha mình đi.
Đào hố cho con trai là sao?
Còn tạo ra độ khó địa ngục cho con trai của cha nữa…
Đệch thật chứ!
Hắn chợt cảm thấy năm đó ông nội nuôi thả vẫn không đủ, hẳn phải nên âm thầm tăng thêm độ khó của cuộc đời cho cha mình, tốt nhất là độ khó cấp địa ngục.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Thiên Mệnh tỷ tỷ, ta có thể không đi theo hắn nữa không?”
Diệp Quân: “?”
Tiểu Tháp cũng sợ rồi.
Mẹ kiếp!
Những ngày tháng không có chỗ dựa dẫm?
Đó là ngày tháng thế nào?
Tức là đi chịu đòn, giải quyết không ổn thỏa thì đến lúc đó tên xấu xa này sẽ dẫn mình đi tự sát.
Nó quá quen thuộc tình tiết này.
Nó đã chịu khổ hai đời rồi.
Bây giờ nó muốn hưởng phúc.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Tiểu Tháp: “Ngươi đi theo nó, nếu nó có thể thành công, ta cải tạo giúp ngươi”.