Hắn biết đánh nhau với đám người này ở bên ngoài như vậy, hai người họ không có khả năng thắng, phải dẫn chúng đến Đại Chu.
Nhưng vừa xuyên qua thời không, sắc mặt hắn lại thay đổi, vì xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều chữ màu đỏ máu.
Ác tự!
Tịnh Sơ bỗng tiến đến trước, tay phải bà ta giơ lên, sau đó siết chặt lại.
Ầm!
Một ý chí võ đạo đáng sợ bỗng trào ra từ trong người bà ta, ý chí võ đạo cực mạnh ép ác tự đó lùi lại.
Soạt!
Lúc này thời không cách đó không xa bỗng nứt ra, sau đó một bàn tay khô tóm lấy.
Cả người Diệp Quân run lên, chém một nhát về phía đó.
Diệp Quân bị văng ra xa, nhưng ngay sau đó một bàn tay lại tóm lấy hắn, chính là Tịnh Sơ.
Bàn tay khô đó lại bị nhát kiếm của Diệp Quân chém trúng làm cho trở nên hư ảo.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân cảm thấy cánh tay mình tê cứng, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cuối tầm nhìn, đám người Pháp Thần Ác Đạo chậm rãi bước đến.
Thời không xung quanh rung chuyển từng đợt, sau đó rất nhiều máu trào ra.
Ác huyết!
Rất nhiều ác huyết dâng về phía Diệp Quân và Tịnh Sơ theo các ác tự xung quanh.
Tịnh Sơ híp mắt lại, đang định ra tay thì vào lúc này, Diệp Quân bỗng truyền truyền âm huyền khó cho bà ta: “Tịnh Sơ tiền bối đừng đánh, đợi lát nữa trợ giúp Tháp gia của ta”.
Tịnh Sơ sửng sốt, hơi khó hiểu, vừa định hỏi thì ngay sau đó vô số ác tự và ác huyết đã lao đến trước mặt họ, ngay lúc này Diệp Quân đột nhiên siết chặt hai tay, huyết mạch phong ma trong người hắn lao ra ngoài.
Rầm!
Một sức mạnh huyết mạch đáng sợ dâng lên từ trong người hắn, vì Tịnh Sơ có ý chí võ đạo bảo vệ nên các ác tự và ác huyết kia không thể tới gần bà ta, nên tất cả đều lao về phía Diệp Quân.
Diệp Quân không hề phòng vệ, vô số ác huyết và ác tự lao vào trong người Diệp Quân như điên.
Thấy thế các cường giả Pháp Thần Ác Đạo đều sửng sốt.
Đây là làm gì?
Thật ra Diệp Quân cũng đang đánh cược xem mấy ác huyết và ác tự này không thắng được huyết mạch phong ma.
Mà sự tự tin của hắn là ông nội.
Nhưng Diệp Quân cũng không dám xem thường ác tự và ác huyết này, thế nên lần này hắn hoàn toàn phát điên.
Khi vô số ác huyết và ác tự xâm nhập vào người Diệp Quân, chúng lập tức muốn ăn mòn thân xác và linh hồn của Diệp Quân, nhưng chúng lại giật mình nhận ra huyết mạch phong ma của Diệp Quân đang nuốt lấy chúng.
Cái gì đây?
Các ác tự và ác huyết đều ngơ ngác.
Đã nhiều năm thế rồi, chỉ có chúng ăn mòn người khác, hôm nay lại có người đến nuốt chửng lấy chúng?
Dĩ nhiên chúng sẽ không ngồi yên đợi chết, thế là đánh nhau với huyết mạch phong ma.
Tính cách của huyết mạch phong ma rất tệ.
Lập tức nổi giận.
Điên cuồng hấp thụ ác tự và ác huyết đó.
Sau khi Diệp Quân hoàn toàn phát điên, huyết mạch phong ma của hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, ép buộc trấn áp mấy ác tự và ác huyết đó, sau đó nuốt chửng chúng.
Chỉ trong thoáng chốc, khí tức huyết mạch phong ma trên người Diệp Quân đã tăng lên rất nhanh, tốc độ đó hệt như núi lửa phun trào.
Thấy thế sắc mặt đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo đều sa sầm lại.
Vu Dịch quay đầu nhìn Pháp Thần Ác Đạo, tức giận nói: “Ngươi mang đến sự ấm áp cho người ta sao? Ngươi…”
Pháp Thần Ác Đạo xoay người tát một bạt tai.
Bốp!