Lúc này cô gái lại mở lòng bàn tay, một bản vẽ xuất hiện trong tay cô ta, trong tranh có một cô gái mặc váy trắng.
Cô ta nhìn chằm chằm Bát điện chủ: “Người giết chết Thập điện chủ đây à?”
Bát điện chủ gật đầu, trầm giọng đáp: “Đúng thế, thực lực của người này cực kỳ kinh khủng…”
“Kinh khủng?”
Trên mặt cô gái không có chút cảm xúc, cô ta nở nụ cười khinh thường: “Cũng chỉ là kiếm tu của một nền văn minh cấp thấp mà thôi. Lần này ta đến đây là để giết chết người này… Thiên Mệnh Váy Trắng? Chẳng khác nào một con kiến lại dám tự xưng là Thiên Mệnh, đúng là không biết sống chết, đợi khi ta tìm được cô ta, chắc chắn cô ta sẽ…”
Rắc!
Thời không trước mặt cô gái đột nhiên nứt ra, một cô gái mặc váy trắng xuất hiện…
Khi cô gái váy trắng xuất hiện, cô gái mặc trường bào đỏ nhạt kia còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra đã có một bàn tay nắm lấy cổ họng của cô ta, sau đó đầu lưỡi của cô ta bị một lực lượng kéo ra ngoài.
Máu tươi phun ra như suối.
Cô gái trợn tròn mắt, cả người run rẩy.
Lúc này, tay phải của cô gái váy trắng thoáng dùng lực.
“Phịch!”
Hai chân cô gái kia mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
Cô gái: “…”
Cô gái váy trắng xoay người nhìn về phía Bát điện chủ bằng ánh mắt lạnh như băng, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ lên, run rẩy nói: “Ta đầu hàng…”
Đầu hàng.
Khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Ngũ điện chủ kia, Bát điện chủ như sắp phát điên.
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Người này còn là người à?
Đây là Ngũ điện chủ đó!
Hơn nữa còn là một vị Ác Đạo từng trải qua ít nhất triệu lần Vũ Trụ Kiếp, nhưng thậm chí còn không có khả năng đánh trả trước cô gái váy trắng này.
Thật sự là không có khả năng đánh trả!
Đạo tâm của Bát điện chủ hoàn toàn sụp đổ.
Phản kháng?
Không, gã còn không có một chút suy nghĩ dám phản kháng nào cả, ở trước mặt người phụ nữ này, gã chỉ cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng vô cùng.
Đầu hàng!
Mẹ kiếp!
Đi theo chủ nhân khác.
Nhất định phải đi theo chủ nhân khác thôi.