Mà Tiêu Nguyên Khởi khi nhìn thấy vẻ kiên định và hy vọng trong mắt Thác Cổ Nguyên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta vốn còn có chút hoài nghi về mối quan hệ giữa Thác Cổ Nguyên và Diệp Quân, nhưng xem ra bây giờ người này có lẽ đúng là huynh đệ của Diệp Quân, nếu không, sẽ không có thái độ như vậy.
Theo hắn ta thì nếu Diệp Quân đã là huynh đệ với Thác Cổ Nguyên vậy thì chắc chắn sẽ có cách thức liên lạc với Diệp Quân, chỉ cần Diệp Quân hiện thân thì không phải chỉ cần một câu nói thì mọi chuyện sẽ đâu ra đấy rồi sao?
Đến lúc này trong mắt hắn ta đã xuất hiện sự hy vọng.
Giờ đây hai người đã nhìn thấy hy vọng trong mắt đối phương cho nên đã không hẹn mà cùng nhau đi ra ngoài.
Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi đi đến bên cạnh Diệp Quân, hắn không nói gì nhưng thái độ đã nói lên tất cả.
Chân trời, Thác Cổ Lâm nhìn thấy Thác Cổ Nguyên đi ra, vội nói: “Hắn ta không phải người của Thác Cổ tộc ta”.
Hắn ta vậy mà dám sợ hãi trước Diệp Quân, không dám tiếp tục ra tay nhưng hắn ta lại càng sợ Thần Đạo tộc hơn, bởi vậy khoảnh khắc khi nhìn thấy Thác Cổ Nguyên lại dám đứng bên cạnh Diệp Quân, hắn ta không thể không lên tiếng biểu thị Thác Cổ Nguyên không còn bất cứ mối quan hệ nào với Thác Cổ tộc nữa.
Giờ phút này sự chính trực của Thác Cổ Nguyên cũng xuất hiện, hắn ta nhìn Thác Cổ Lâm không hề sợ hãi: “Trong cơ thể ta đang chảy dòng máu của Thác Cổ tộc, điều này không phải chỉ cần một câu nói của bất kì ai cũng có thể thay đổi được mà Thác Cổ Lâm ngươi cũng không thể thay mặt cho Thác Cổ tộc được..”.
Thác Cổ Lâm trực tiếp cắt đứt lời nói của Thác Cổ Nguyên: “Huynh của ta là thiếu chủ của Thác Cổ tộc, ngươi nói ta có thể thay mặt cho Thác Cổ tộc được không..”.
Thác Cổ Nguyên cũng trực tiếp cắt đứt lời nói của Thác Cổ Lâm: “Nếu Thác Cổ tộc không dung cho chi của ta, vậy thì chi này của ta chỉ có thể rời khỏi Thác Cổ tộc, làm một trang gia phả mới!”
Làm một trang gia phả mới!
ĐM!
Biểu cảm của tất cả mọi người có mặt ở đó khi nghe thấy lời nói của Thác Cổ Nguyên đều trở nên kỳ quái, con mẹ nó, ngươi thật là dũng cảm.
“Hỗn láo!”
Thác Cổ Lâm giận dữ nhìn Thác Cổ Nguyên: “Nếu ngươi đã bị lấy lại họ Thác Cổ vậy thì sau này không được dùng cái họ Thác Cổ này nữa”.
Thác Cổ Nguyên cả giận nói: “Họ chính là do tổ tông ban tặng, cũng không phải ngươi ban tặng, ngươi dựa vào cái gì mà muốn lấy ? Dương huynh, lời mà ta nói có lý chứ? “
Lúc này Diệp Quân cũng lấy lại tinh thần, nghe thấy lời nói của Thác Cổ Nguyên thì gật đầu thể hiện sự ủng hộ: “Có lý”.
Vì thế mà sắc mặt của Thác Cổ Lâm càng khó coi hơn, hắn ta nhìn Diệp Quân một cái cuối cùng vẫn không dám ta tay chỉ có thể nhìn một cách hận thù về phía Thác Cổ Nguyên.
Thác Cổ Nguyên giờ phút này đã bất chấp tất cả, cả đời sống cẩn thận từng li từng tí, chỗ nào cũng cần cẩn thận, đến lúc này rồi thì hắn cũng không muốn phải chịu nhịn nhục nữa, lúc này nói: “Ta thay mặt cho Tân Thác Cổ tộc muốn nói, Tân Thác Cổ tộc vĩnh viễn không vứt bỏ bạn bè!”
Mọi người: “..”.
Tiêu Nguyên Khởi khi nghe thấy lời mà Thác Cổ Nguyên nói cũng như được tiêm máu gà, máu toàn thân sôi sục, anh ta đứng lên: “Tiêu gia Bắc Thành ta cũng không bao giờ vứt bỏ bạn bè!”
Nhìn thấy hai người như vậy, Mạc Tinh Hà vốn còn có chút hoài nghi về chuyện hai người này có quan hệ với Diệp Quân thật hay không.. Nhưng giờ phút này, hắn ta đã không còn hoài nghi gì nữa, hai người này chắc chắn có quan hệ với Diệp Quân, nếu không, căn bản không thể nào kiêu ngạo như !
Phải biết rằng, họ đang phải đối mặt với Thần Đạo tộc đó!
“Tốt, tốt!”
Thần Đạo Kỳ đột nhiên cười phá lên, ánh mắt của hắn ta quét qua đám người đứng bên cạnh Diệp Quân, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Mạc Tinh Thần: “Vừa rồi là ngươi nói, Thần Đạo tộc ta muốn chiến thì cứ chiến, đúng không?”
Mạc Tinh Thần không hề sợ hãi: “Đúng!”
Thần Đạo Kỳ đột nhiên nói: “Người đâu”.
Rầm!
Phía sau hắn ta, thời không nứt toạc, một thân ảnh đen bay ra.
Thần Đạo Kỳ nhìn Mạc Tinh Thần: “Truyền lệnh nền văn minh Quần Tinh, nếu hai người này có thể đại diện cho nền văn minh Quần Tinh, vậy thì từ giờ phút này trở đi người của Thần Đạo tộc ta gặp người của nền văn minh Quần Tinh thì cứ giết, giết đến khi nào nền văn minh Quần Tinh tuyệt chủng thì thôi..”.
“Tuân lệnh!”