Lâm Hầu vừa dứt lời, xung quanh bỗng có mấy chục luồng khí tức đáng sợ xuất hiện, sau đó hàng chục cường giả đỉnh cấp xông lên, xuất hiện bốn phía, bao vây Diệp Quân.
Toàn bộ đều là cường giả cảnh giới Chủ Thần.
Có đến ba mươi chín vị cảnh giới Chủ Thần.
Không chỉ vậy, thời không chỗ Diệp Quân bỗng thay đổi, khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở trong một thế giới hư vô vô tận.
Ba mươi chín cường giả cảnh giới Chủ Thần cũng theo đến, bao vây hắn, không muốn để hắn chạy thoát.
Nhìn các cường giả cảnh giới Chủ Thần đỉnh cấp, Diệp Quân cũng không ngạc nhiên gì, vì trước khi đến hắn đã nghĩ đến khả năng này, nhưng điều hắn không ngờ là Trung Chúng Thần điện lại quyết đoán như vậy.
Lúc này Lâm Hầu xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cách y không xa chính là Phất Tôn lúc trước, ngoài ra còn có một người nữa, chính là Quân U, Quân U đứng cách đó hơi xa, cô ta đang nhìn Diệp Quân.
Lâm Hầu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp Quân, thật ra bọn ta rất tò mò lai lịch của ngươi, vì ngươi cũng khiến bọn ta rất ngạc nhiên, còn trẻ như vậy mà thực lực lại khủng khiếp như thế… hơn nữa, còn đến từ một nền văn minh bên ngoài… Tư tưởng và dự định của ngươi không có vấn đề gì, vì bọn ta cũng đã nghĩ tới việc hòa hợp với ngươi, nhưng tiếc ngươi quả thật là một kẻ Tiết Độc, Chúng Thần Điện bọn ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp với Tiết Độc”.
Kẻ Tiết Độc.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, nếu đã thế thì ra tay đi”.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay, chỉ trong chốc lát, khí thế vốn bình tĩnh của hắn bỗng dâng trào, quét sạch mọi thứ như một dòng sông cuồng nộ.
Lâm Hầu lại nói: “Ngươi đừng vội”.
Diệp Quân nhíu mày, Lâm Hầu lại nói: “Mặc dù ngươi phải chết, nhưng ngươi có thể đổi cách chết”.
Diệp Quân bật cười: “Khi chủ nhân Bút Đại Đạo ngông cuồng nhất cũng chỉ gọi ta là đồ ngốc, ngươi là cái thá gì mà kiêu ngạo trước mặt ta? Đúng là nực cười”.
Vừa dứt lời, hắn bước lên trước chém mạnh một nhát kiếm về phía Lâm Hầu.
Diệp Quân không hề nương tay trong đòn tấn công này, được hai loại kiếm ý hỗ trợ, cộng thêm thời gian cấm chế, nhát kiếm này khiến nụ cười trên môi Lâm Hầu cứng đờ, y vung tay áo lên, tia sáng đen dâng lên như một làn sóng, thế nhưng ánh sáng đen đó lập tức bị chém thành từng mảnh ngay khi chạm vào kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Ầm!
Sau khi tiếng nổ vang lên, Lâm Hầu bị chém văng ra ngoài, nhưng ngay sau đó các cường giả cảnh giới Chủ Thần như Phất Tôn đó đều đồng loạt ra tay. Sau khi một tia kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa cả mấy vạn trượng, kiếm quang xung quanh hắn cũng hoàn toàn tan vỡ.
Chiến đấu một mình, có kiếm Thanh Huyên, thật ra trong cảnh giới Chủ Thần thì hắn đã khó có đối thủ.
Nhưng hắn vẫn chưa đến mức có thể lấy ít đánh nhiều.
Lúc này, tất cả thần tình Trung Chúng Chủ Thần đều hơi lo lắng, nhìn thấy Diệp Quân ra tay, họ mới hiểu vì sao Qua Kiếm và Hồng Tông sẽ bị thiếu niên trước mặt này giết chết.
Kiếm này có thời gian áp chế, quả thật là quái dị.
Ở đằng xa, sau khi dừng lại, Lâm Hầu nhìn tay phải của mình, trên đó có một vết kiếm rất sâu, nếu vừa rồi không có Chủ Thần xung quanh ra tay cứu thì y đã chết hoặc bị thương.
Mặc dù y đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không ngờ nhát kiếm này của Diệp Quân và sự áp chế thời gian lại đáng sợ như vậy, vì vừa rồi Diệp Quân rút kiếm ra, y đã sử dụng lãnh vực Chủ Thần của mình, cấm chế thời gian của Diệp Quân còn có thể áp chế lãnh vực Chủ Thần của y.
Quả thật là nghịch thiên.
Lâm Hầu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở đằng xa, lúc này ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghiêm túc: “Thanh thần kiếm này hay đấy”.
Tay Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên chậm rãi bước đến chỗ các cưởng giả Trung Chúng Thần Điện.
Tông Tín nói: “Còn có chiêu cuối à?”
Diệp Quân nói: “Không có”.
Tông Tín trầm giọng nói: “Không có thật à?”
Diệp Quân bật cười: “Tiền bối, ta tới đây vốn dĩ là muốn tìm một tia hy vọng sống trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nhưng bây giờ đã không còn hy vọng sống, chỉ còn lại một cuộc chiến liều mạng… Nhưng, thế có gì phải sợ? Ha ha…”
“…”