Diệp Quân đang định nói gì đó thì Tô Tử chợt ngồi dậy, từ từ cởi áo tắm.
Bên trong áo tắm không có gì cả.
Diệp Quân sửng sốt.
Tô Tử cúi người ôm lấy hắn, run rẩy nói: “Muốn em đi… Em… chuẩn bị xong rồi”.
Diệp Quân đang định nói thì Tô Tử càng ôm chặt hắn hơn, run rẩy nói: “Em biết anh vẫn luôn không muốn đối diện với tình cảm của em, sợ em bám riết lấy anh, muốn anh phụ trách… Không… Không đâu… Em thích anh, em chỉ muốn dành những điều tốt nhất của mình cho anh thôi, em… em sẽ không bám riết lấy anh đâu…”
Nghe thấy Tô Tử nói thế, lòng Diệp Quân chợt trào lên một nỗi xót thương, hắn không nói gì, chỉ cúi người hôn lên môi cô ấy.
Đột nhiên bị Diệp Quân hôn, Tô Tử hơi run rẩy nhè nhẹ.
Cứ thế, Diệp Quân hôn cô ấy suốt mấy phút mới chịu dừng, mà lúc này, sắc mặt Tô Tử đã ửng hồng, mắt ướt át sóng sánh, người cũng đã nóng rực lên.
Diệp Quân ôm lấy Tô Tử, khẽ khàng nói: “Tình cảm của em dành cho anh, anh đều biết cả, trước vẫn trốn tránh, vẫn giả ngốc không ngó ngàng, đó là lỗi của anh, xin lỗi em”.
Tô Tử hơi cúi đầu: “… Anh cũng thích em chứ?”
Diệp Quân hôn nhẹ lên trán Tô Tử một cái: “Thích”.
Tô Tử lập tức nín khóc và nhoẻn cười, ôm chặt lấy Diệp Quân, khoảnh khắc này, mọi tủi hổ trước đó đều tan thành mây khói.
Bị Tô Tử ôm thật chặt, cảm thụ được thân thể mềm mại nóng sực ấy, trong lòng Diệp Quân bỗng dấy lên một ngọn lửa đầy tà niệm, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đè nó xuống.
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Tô Tử, anh muốn nói với em một số chuyện về anh”.
Tô Tử lắc đầu: “Không cần đâu”.
Diệp Quân bảo: “Thực ra, anh là vua của vũ trụ Quan Huyên, nhà anh…”
Tô Tử bỗng run rẩy thúc giục: “Vào đi…”
Ầm!
Đầu Diệp Quân chợt trống rỗng…
Phần này dài quá tác giả miêu tả không hết, có thể tự tưởng tượng
…
Hôm sau.
Không biết đã là giờ nào, Diệp Quân từ từ tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy ngay gương mặt tuyệt đẹp trước mắt.
Đó là Tô Tử.
Lúc này, Tô Tử đã mặc đồ đầy đủ.
Thấy Diệp Quân đã tỉnh, Tô Tử hơi mỉm cười: “Dậy rồi?”
Diệp Quân gật đầu, vòng tay sang ôm lấy Tô Tử, sắc mặt cô ấy thoáng thay đổi, vội nói: “Em đã làm cơm cho anh rồi, mau dậy ăn đi…”
Diệp Quân lắc đầu: “Anh còn muốn…”
Tô Tử vội lắc đầu liên tục: “Em…”
Diệp Quân nghi hoặc nhìn cô ấy, Tô Tử thấy hắn không hiểu ý mình bèn lườm một cái, sau đó cúi xuống ghé sát tai hắn, ngượng ngập nói nhỏ: “Còn đau…”
Diệp Quân ngẩn ra, liếc nhìn ga giường dưới người, khi thấy một vệt đỏ thẫm trên đó, hắn lập tức hiểu được.
Tô Tử bắt gặp ánh mắt Diệp Quân, cũng lập tức thẹn thùng đến đỏ bừng mặt.