Thấy hắn nhìn sang, Diệp Quan Chỉ mỉm cười.
Diệp Quân gật đầu chào hỏi rồi nhìn sang Thần Đạo Viện do Nam Lăng Nhất Nhất dẫn đầu.
Các Thần thuật sư của bọn họ đã chứng tỏ giá trị cực cao của mình trong trận chiến khi không ngừng giữ chân thần linh, bằng không thư viện Quan Huyên đã phải chịu tổn thất nặng nề hơn nữa.
Nam Lăng Nhất Nhất thấy ánh mắt hắn lia tới thì thoáng ngạc nhiên rồi đưa tay lên chào hỏi.
Thiếu chủ ư?
Trong lòng cô ấy, Diệp Quân vĩnh viễn là sư đệ!
Hắn cười cười chào lại rồi nhìn về một chỗ khác, nơi một cô gái đang đứng như bị ngăn cách bởi ranh giới.
Tóc trắng, áo tuyết.
Tịch Huyền.
Người đến từ U Minh Viện, cũng là đệ tử duy nhất của nơi này, vì vậy khi đứng một mình luôn toát ra vẻ cô độc.
Thấy hắn nhìn mình, Tịch Huyền dời tầm mắt sang nơi khác, không nói gì.
Diệp Quân im lặng thu ánh mắt về.
Tịch Huyền khẽ liếc sang, sắc mặt trở nên ảm đạm, đầu hơi rũ xuống.
Trong lòng cô ấy đang phức tạp vô cùng.
Chỉ qua một đêm, Diệp Quân đã trở thành Thiếu chủ.
Thiếu chủ của thư viện!
Đây dĩ nhiên là chuyện rất tốt, khiến Tịch Huyền khẽ mỉm cười.
Hắn càng trải qua những thứ tốt đẹp, cô sẽ càng vui vẻ.
Diệp Quân nhìn sang động thiên Tuế Nguyệt, thấy số cường giả của họ đã giảm đi một nửa.
Không chỉ họ mà Linh Hư Thần Địa cũng vậy.
Hai tộc này là những người quyết liệt nhất khi giúp hắn ngăn cản Thần Tướng lúc ban đầu.
Thấy Diệp Quân đi tới, Nam Ly Âm và Trương Vân Thiên vừa định hành lễ thì bị hắn ngăn lại.
Hắn thì thầm: “Thật xin lỗi hai vị tiền bối”.
Trương Vân Thiên vội nói: “Thiếu chủ tuyệt đối đừng nói vậy...”
Ông ấy lắc đầu cười: “Ta cũng không ngờ ngươi lại chính là con của Kiếm Chủ Nhân Gian, Thiếu chủ của chúng ta”.
Thật sự là không hề ngờ đến, mà bây giờ ông mới hiểu ra vì sao tổ tiên lại dặn dò phải dốc toàn lực hỗ trợ người này.
Thì ra tổ tiên đã sớm biết thân phận hắn!
Không chỉ Trương Vân Thiên mà Nam Ly Âm cũng không ngờ rằng mấy lời khoác lác của Diệp Quân lại là thật.