Sau khi có được linh khí, cộng thêm Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, tốc độ tu luyện của hắn tăng vọt, hơn nữa với thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần có huyền khí, hắn có thể phát huy được sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù trận chiến đó bị đánh bại, nhưng cũng làm cho hắn tiến bộ rất lớn, sự tiến bộ này không chỉ về mặt sức chiến đấu, còn về mặt tinh thần.
Tất nhiên hắn cũng không dám sơ suất ở nơi này, dù sao nơi này cũng là nền văn minh vũ trụ cấp chín.
Sống lại một kiếp, mọi việc đều phải cẩn thận.
Diệp Quân thu lại suy nghĩ, bình tâm lại chuyên tâm hấp thụ huyền khí.
Ở một bên khác, Thiên Thần và A Ông vẫn đang nghiên cứu kiếm gãy và tháp hỏng đó.
Sau khi tách khỏi Diệp Quân quay về viện, gã bảo A Ông lấy tất cả tiên tinh Tạo Hóa ra để Tiểu Tháp và thanh kiếm gãy này nuốt chửng, thế nhưng sau khi hấp thụ tất cả tiên tinh Tạo Hóa, Tiểu Tháp và thanh kiếm gãy vẫn không có phản ứng gì.
Hai người đều cảm thấy cạn lời.
Thiên Thần ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm kiếm gãy và Tiểu Tháp, trầm giọng nói: “Ta không tin tà nữa”.
A Ông nói: “Điện hạ, hai thứ này hơi lạ”.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn A Ông, A Ông trầm giọng nói: “Huyền khí trong người của ngươi và ta, cộng thêm gần một vạn tiên tinh Tạo Hóa cũng không thể đánh thức linh hồn của hai thần vật này, rất bất thường”.
Thiên Thần híp mắt: “Ý ông là có thể hai thần vật này đã hồi phục linh hồn, nhưng muốn nhiều huyền khí hơn?”
A Ông gật đầu.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn thanh kiếm gãy và Tiểu Tháp, sau đó lắc đầu: “Không có khả năng, thần vật như vậy sao có thể làm ra chuyện này? Ông đừng suy bụng ta ra bụng người”.
A Ông cười gượng, không nói gì.
Thật ra gã cũng cảm thấy không có khả năng lắm, dù sao rất có thể hai thần vật này đều là thần khí Tạo Hóa trong truyền thuyết, thần vật ở cấp bậc này sao có thể làm được chuyện như vậy?
Hoàn toàn không có khả năng.
Thiên Thần nhìn hai thần vật đó một lúc rồi nói: “Còn phải kiếm vài viên tiên tinh Tạo Hóa mới được”.
A Ông hơi bất lực nói: “Điện hạ, tiên tinh Tạo Hóa chúng ta đem theo đã dùng hết cho nó rồi”.
Thiên Thần nhìn A Ông, A Ông do dự một lát rồi nói: “Còn để lại hơn một trăm viên, nhưng ngày mai chúng ta phải đi kiểm tra tường Biên Hoang, để phòng ngừa bất trắc, chúng ta vẫn nên cần sức chiến đấu mới được”.
Thiên Thần gật đầu: “Ừ, tạm thời cứ để hai thần vật này ở đó trước, đợi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta quay lại giải quyết”.
A Ông gật đầu: “Được”.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Quân dậy từ rất sớm, hắn đến dưới lầu nhìn cành cây cách đó không xa, dấy lên suy nghĩ.
Vù!
Một âm thanh xé toạc không khí vang lên, cành cây bay thẳng lên rồi bắn vào một cây cổ thụ cách đó mười trượng như tia chớp.
Thấy thế, khóe môi Diệp Quân cong lên.
Cuối cùng hắn cũng có một ít sức chiến đấu rồi.
Lúc này hắn quay đầu lại thì thấy một cánh cửa trên lầu mở ra, ông nội của Phạn Thiện đi ra, ông ta mặc một chiếc áo choàng bằng vải dày, đeo một thanh lưỡi liềm trên thắt lưng.
Lúc này Phạn Thiện cũng đi ra khỏi phòng, hôm nay cô ta mặc một chiếc áo vải bông màu tím đơn giản, bên dưới mặc chiếc quần đen bó sát, nhưng không có vẻ béo lắm, tóc được buộc thắt bím dài, trống rất dễ thương, đeo một thanh lưỡi liềm trên thắt lưng.