Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền cười nói: “Lẽ nào ta không thể thích ngươi sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tịch Huyền cô nương, chuyến đi này rất nguy hiểm”.
Tịch Huyền nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Trả lời câu hỏi của ta”.
Diệp Quân lặng thinh không nói.
Tịch Huyền khẽ cười: “Khó trả lời lắm à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tịch Huyền cô nương, ta không muốn thấy cô gặp nguy hiểm”, Tịch Huyền lại tiến hai bước đến trước, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Câu hỏi của ta là ta không thể thích ngươi sao?”
Cô ấy biết có vài lời không nói lúc này thì có lẽ cũng không còn cơ hội để nói nữa.
Diệp Quân không nói gì.
Tịch Huyền hơi cúi đầu xuống, khẽ nói: “Ngươi có thể thích ta không? Nếu ngươi thích ta, ta có thể cho ngươi những thứ tốt nhất thiên hạ”.
Tốt nhất thiên hạ!
Im lặng một lúc, Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo trong tay khẽ nói: “Có một cô gái đã chết vì cứu ta, thân chết hồn tiêu tàn, nếu ta dùng cả mạng sống này để nói lời yêu với những người phụ nữ khác, ta nghĩ cô ấy sẽ rất đau lòng”.
Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi, thoáng chốc đã biến mất ở đằng xa.
Tịch Huyền đứng đó nhìn kiếm quang càng lúc càng xa kia, cô ấy khẽ cười, một lúc sau nước mắt lại chảy xuống: “Rõ ràng nên tức giận mới phải, ta nên hận ngươi mới phải nhưng tại sao ta lại ngày càng thích ngươi chứ…”
…
Sắc mặt những người núp trong tối đều vô cùng khó coi.
Đầu tiên Diệp Quân giết Thiên Đạo, bây giờ lại giết nhân viên chấp pháp, chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không bỏ qua chuyện này.
Một Chấp Pháp Vệ trong đó bỗng lấy một lá bùa truyền âm rồi siết chặt trong tay…
Diệp Quân ngự kiếm trong tinh không.
Trong khoảng thời gian này, trong lúc nói chuyện với Tịch Huyền, hắn đã quen thuộc với đường đến Thanh Châu nên hắn đã biết nên đi đường nào.
Lúc này Diệp Quân tăng tốc độ của mình lên đến mức cao nhất.
Đúng lúc này thời không trước mặt hắn bỗng nứt toác, sau đó một ông lão chậm rãi bước ra.
Diệp Quân dừng lại, ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, xin dừng chân”.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ông là ai?”
Ông lão: “Ta là người bảo vệ của tinh vực Thanh Châu”.
Người bảo vệ!
Diệp Quân lặng thinh, hắn biết mỗi tinh vực đều có một người bảo vệ.
Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Diệp công tử, ta biết mục đích ngươi đến Thanh Châu là gì, cũng biết chuyện giữa ngươi và nhà họ An, biết cả việc ngươi bị đối xử không công bằng. Công tâm mà nói, ta không muốn tham dự vào chuyện này nhưng hiện giờ thư viện có lệnh bắt giữ ngươi, thế nên ta không thể cho ngươi vào Thanh Châu”.